Haha, tôi chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để so tài về cao thấp với anh thôi chứ không có ý gì khác đâu.
Kras nói tiếp:
— Nhưng quả thật lo lắng của anh cũng không phải không có lý.
— Nếu vậy thì chúng ta đánh cuộc ở đây luôn đi,
Dương Minh thản nhiên nói.
— Haha, anh cứ đùa, nơi này làm sao đủ tiêu chuẩn để đánh cuộc chứ? Hay là chúng ta chọn một phòng ở đại sảnh được không?
Nói tới đây, Kras sợ Dương Minh hiểu lầm nên vội vàng giải thích thêm:
— Ở ngoài đại sảnh có rất nhiều khách nhân, nên anh sẽ không phải lo lắng chuyện chúng tôi giở trò nữa.
Mặc dù nói như vậy, nhưng Kras lại cười lạnh trong lòng:
— Mày tưởng rằng ở đại sảnh nhiều người mà tao không dám làm gì mày à? Haha, mơ tưởng hão huyền. Mỗi căn phòng ở đây đều là phòng siêu cách âm. Dù tao không dùng ống giảm thanh thì cũng chẳng có âm thanh nào lọt ra ngoài được.
Dương Minh hơi do dự một chút rồi mới gật đầu:
— Được rồi, vậy thì chọn một phòng ở đại sảnh đi.
Hiển nhiên, Dương Minh không thể đáp ứng yêu cầu của Kras một cách dễ dàng, bởi nếu làm vậy thì chắc chắn Kras sẽ nghi ngờ. Dù sao, Kim Ngưu và đám thủ hạ của hắn chỉ là cải trang thành khách nhân của sòng bạc. Làm sao bọn họ có đủ tư cách để lên căn phòng V.I.P phía trên chứ? Vì vậy, Dương Minh chỉ có thể chọn một địa điểm gần đại sảnh.
Ban đầu, Dương Minh đề xuất đánh bạc trong phòng làm việc của Smith để đánh lạc hướng Kras, nhưng thật ra, hắn hiểu rõ rằng Kras sẽ không chấp nhận yêu cầu này. Nơi đây còn chưa có sẵn bàn đánh bạc chuyên nghiệp thì làm sao có thể đánh cuộc được?
Sau khi Smith nghe xong quyết định của Kras, ông liền lấy điện thoại phân phó đám thủ hạ đưa hai cha con Trương Tân đến phòng số 3 dưới đại sảnh. Rồi ông gọi cho đám phục vụ và bảo bọn họ vệ sinh sạch sẽ phòng số 3 để Kras có thể đánh cuộc với Dương Minh.
Sau khi gọi điện xong, Smith cười cười rồi nói:
— Tôi đã sắp xếp như vậy, ngài xem có được chưa? Thực ra, lo lắng của ngài cũng là điều dễ hiểu, nhưng tôi nói thật với ngài, sòng bạc của chúng tôi coi trọng chữ tín lắm, tuyệt đối không có chuyện giở trò đâu.
Trong lòng Dương Minh cười lạnh:
— Trọng chữ tín tốt lắm sao? Nếu mày thực tâm coi trọng chữ tín, sao lại hùa theo Kras giữ hai cha con Trương Tân ở đây? Bây giờ còn sủa phù phù, tưởng là tao tin mày chắc?
— Thôi được rồi, bây giờ chúng ta đi thôi,
Kras nhìn Dương Minh nói.
— Không biết xưng hô với anh thế nào?—
— Dương Minh!
Dương Minh thoáng buồn cười trong lòng, hôm qua còn đòi giết hắn, hôm nay lại hỏi tên hắn, quả là trò cười hay nhất từ trước đến nay.
— Dương tiên sinh, bây giờ ngài còn chuẩn bị gì nữa không?—
Kras cẩn thận hỏi.
— Không cần nữa, chúng ta đi thôi—
Dương Minh gật đầu rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Thấy Dương Minh đã đứng dậy, Smith vội vàng dẫn đường, Dương Minh và Kras đi theo phía sau.
Xuyên qua dãy hành lang hẹp dài, họ đến đại sảnh của sòng bạc.
Dù mới sáng sớm, nhưng bên trong đại sảnh đã đông kín người. Dương Minh hơi sửng sốt một chút, nhưng rõ ràng biết rằng sòng bạc mở cửa 24/24, khách nhân rất đông. Nhưng đông đến mức này thì đúng là có chút uy tín thật.
Khách đến đây đều thua nhiều, thắng ít, có thể kiếm lời từ sòng bạc thì có bao nhiêu người? Nếu đã thắng một lần thì có chắc là sẽ nghỉ ngay không, hay muốn thắng thêm nữa để rồi gặp kết quả thất vọng?
— Mua tiểu đặt tiểu, mua đại đặt đại, không có tiền thì đừng đặt, đặt rồi thì giở tay lên, nhanh tay nhanh tay bà con ơi!—
Phục vụ sinh hô lớn.
— Ah, tiểu tôi trúng rồi, tôi trúng rồi!—
Một người phụ nữ vừa thắng bạc hô lớn.
Tiếng xầm xì, ồn ào của các con bạc vang vọng khắp nơi, mỗi người đều nói một thứ tiếng khác nhau, khiến nơi đây giống như một chợ cá nhộn nhịp tại Việt Nam. (DG: Đoạn này Uyên thêm vào)
Dù vậy, Smith cùng Kras khá quen thuộc với không khí này, nên không phản ứng gì, chỉ chăm chú đi về phía căn phòng số 3.
Dương Minh lại có chút nhíu mày, biểu hiện có vẻ như vô cùng khó chịu. Thật ra, hắn cố ý tỏ ra như vậy để đánh lạc hướng Kras. Thêm vào đó, qua biểu cảm, hắn còn âm thầm bắt chuyện với Kim Ngưu, ra hiệu để hắn chú ý kỹ căn phòng sắp vào, chuẩn bị hành động.
Thấy vẻ mặt của Dương Minh lộ ra rõ sự ghét bỏ, Kras cười khẽ, không nói thêm gì.
Rõ ràng, Dương Minh không thường xuyên đến sòng bạc, nên dù có cao thủ đi nữa, cũng khó thắng Kras.
Ban đầu, nghe người trong gia tộc Nam Thành kể rằng Dương Minh có kỹ thuật đánh bạc rất cao, Kras càng tự tin hơn. Từ vẻ mặt của Dương Minh từ nãy đến giờ, hắn tin chắc rằng mình có phần thắng trong cuộc đánh cuộc này.
— Đến nơi rồi, mời hai vị vào phòng!—
Smith vừa nói vừa chỉ về căn phòng có biển số 1F-V.I.P 3, ý nói tầng một, phòng V.I.P số 3.
Thực ra, các phòng ở đây không thực sự là phòng V.I.P theo đúng nghĩa, bởi trang thiết bị trong đó khá bình thường, không thể sánh bằng các phòng thưởng khách quý ở tầng trên.
Dương Minh gật đầu, cùng Kras bước vào.
Tuy vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng Dương Minh đã dùng dị năng dò xét nhanh trong phòng. Rất nhanh, hắn nhận thấy chỉ có hai cha con Trương Tân mới gây nguy hiểm, còn lại không có ai đáng lo ngại, nên hắn yên tâm hơn.
— Lão đại!—
Trương Tân xấu hổ gọi khi thấy Dương Minh bước vào.
Hai cha con Trương Tân đã hối hận lắm rồi, suốt thời gian qua, họ đều ân hận vì đã quá ham mê đánh bạc. Nhưng thế giới này đâu bán thuốc hối hận, đành chịu.
Ban đầu, Trương Giải Phóng chỉ muốn giải trí một chút rồi dẫn Trương Tân đến đây. Không ngờ chỉ mới hôm đầu tiên, họ đã bị Kras sắp đặt từ trước. Thậm chí, Smith còn sắp xếp cho họ thắng một chút để rồi thua dần, cuối cùng còn mất mạng.
Nếu không có sự sắp đặt của Kras và Smith, chắc chắn hai người không thể thua bạc đến mức mất kiểm soát như vậy.
Kras và Dương Minh quyết định đánh cuộc tại sòng bạc. Mặc dù có vẻ thản nhiên, nhưng Dương Minh thực chất đang dò xét tình hình và âm thầm chuẩn bị cho kế hoạch của mình. Trong khi đó, hai cha con Trương Tân đang trong tình thế nguy cấp, không ngờ rằng họ đã bị cuốn vào một âm mưu phức tạp mà Kras và Smith sắp đặt. Sòng bạc đông đúc và ồn ào, nhưng Dương Minh tỏ ra bất bình để đánh lạc hướng đối thủ.