Theo như người này nói là phó tổng tập đoàn Hùng Phong?
Phục vụ nói.
"Phó tổng? Không phải một thằng làm thuê sao?"
Trên miệng Báo ca xẹt lên một nụ cười âm hiểm.
Dương Minh mở cửa phòng, đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên thấy một người rất quen thuộc vọt qua. Người này rõ ràng không chú ý đến Dương Minh, nhưng Dương Minh lại thấy rõ hắn.
Dương Minh bước theo, vỗ lên lưng người này một cái:
"Báo ca."
Báo ca mặc dù đã giao chiến với Lão Đại Song Hải vài lần, danh tiếng như mặt trời giữa trưa. Báo ca chính là Bạo Tam Lập, người cùng phòng với Dương Minh ở nhà tù.
Vì vậy, giờ có mấy người dám vỗ lưng hắn chứ. Báo ca cảm thấy có người vỗ vào lưng mình, không khỏi tức giận. Nhưng khi hắn xoay người lại, nhìn thấy rõ là ai, lập tức vui mừng ra mặt, nói:
"Dương ca, sao lại là cậu?"
"Báo ca, sao anh cũng ở đây?"
Nhìn thấy người quen, Dương Minh rất nhiệt tình. Hai người coi như đã cùng chung hoạn nạn.
"Tôi không có nghề nghiệp gì hết, sau khi được thả ra liền làm bảo kê cho nơi này. Khoan đã, nghe phục vụ nói có khách gây rối ở đây, tôi đi xem."
Báo ca nói.
"Vậy anh mau đi đi, tôi không quấy rầy công việc của anh. Hôm khác đến tìm anh sau."
Biết Bạo Tam Lập có chuyện phải làm, Dương Minh cũng không chậm trễ hắn.
"Không sao, cậu đi cùng tôi xem xem, thân thủ của cậu còn sợ gì chứ?"
Báo ca ôm vai Dương Minh, đẩy hắn về phía trước.
"Được rồi, Báo ca, tôi đi theo anh là được rồi. Anh mau buông tôi ra, người khác không biết lại tưởng chúng ta là gay thì chết."
Dương Minh vội vàng đẩy tay Bạo Tam Lập ra.
"Hắc hắc, ai dám nói?"
Báo ca mặc dù nói vậy nhưng vẫn thu tay lại. Hắn khá e sợ Dương Minh, là người bạo lực.
"Làm ăn được chứ?"
Dương Minh sờ vào túi của Bạo Tam Lập:
"Còn mang theo cả dao nữa. Anh sợ à?"
"Hắc hắc, đây không phải học Dương ca sao? Ra tay tàn nhẫn mới đứng vững được. Nghĩ lại trước kia thật buồn cười, đánh mấy người đã bị vào tù. Nếu là bây giờ, đánh rắm cũng không nổi."
Bạo Tam Lập than thở:
"Ông chủ nơi này cũng giỏi. Tôi ra mặt thay hắn, chỉ cần không đánh chết người, có chuyện gì hắn đều ra mặt giải quyết. Tôi nói với Dương ca, cậu nếu làm thế này, chắc chắn còn tốt hơn cả tôi."
"Tôi? Ha ha, tôi còn phải học đại học nữa chứ."
Dương Minh lắc đầu cười. Nếu hắn muốn làm côn đồ đã sớm làm rồi, cần gì phải đi học.
Hai người cười nói rồi đi tới nơi xảy ra chuyện. Lúc này, tay Quách Kiện Siêu đang đưa xuống phía dưới cô gái Tiểu Kiều.
"Ồ? Sao lại là hắn?"
Dương Minh nhìn thấy là Quách Kiện Siêu, không khỏi sửng sốt. Chỉ là sao mắt thằng này lại tệ vậy? Cô gái kia ngoại trừ dáng người cũng ổn, không có chỗ nào đáng giá khen, mặt như cái dép, Dương Minh toát mồ hôi.
"Sao, Dương ca biết hắn?"
Bạo Tam Lập dừng bước, nhỏ giọng hỏi. Nếu người này là bạn của Dương Minh, vậy Bạo Tam Lập hắn sẽ nể mặt. Trước không nói Dương Minh là người mà Bạo Tam Lập kính trọng. Hơn nữa, đấu với Dương Minh, Bạo Tam Lập biết không lại. Đánh hội đồng dù không sợ, nhưng chẳng may Dương Minh phản đòn sau lưng, hắn không chịu nổi. Tất nhiên, Bạo Tam Lập căn bản không nghĩ tới sẽ đối đầu với Dương Minh.
Tình cảm trong tù đâu phải trò đùa.
"Biết, tôi vừa mới ăn cơm với thằng ngu này."
Trong giọng nói của Dương Minh mang theo một tia khinh thường.
Báo ca lập tức nhận ra điểm này. Theo lời Dương Minh thì hình như hai người có thù oán. Vì vậy nói:
"Dương ca, cậu biết người này. Bây giờ cậu muốn làm gì?"
"Tôi nói? Anh quyết định thế nào?"
Dương Minh hỏi lại.
"Đánh cho hắn một trận, ném ra ngoài đường."
Bạo Tam Lập đáp.
"Ừm, đánh một trận có phải quá dễ cho hắn rồi không?"
Dương Minh lẩm bẩm.
Bạo Tam Lập nghe vậy, đây không phải thù oán bình thường, vậy tốt rồi, đánh mạnh chút cũng không sao. Nói:
"Đánh gãy hai chân cũng không thành vấn đề. Miễn sao Dương ca hết giận là được."
"Đánh gãy hai chân? Không được."
Dương Minh lắc đầu. Hắn không còn là Dương Minh ngày trước nữa. Đôi khi, đánh cho kẻ địch một trận nhừ tử không phải là cách tốt nhất để xử lý. Phải nghĩ cách vừa trừng trị đối phương, vừa đạt được lợi ích.
"Dương ca thấy sao?"
Bạo Tam Lập còn tưởng rằng Dương Minh thấy việc đánh gãy hai chân còn chưa đủ ác.
"Không tàn nhẫn, nhưng đánh gãy hai chân hắn, tôi không có chỗ nào tốt để hưởng lợi."
Nói đến đây, Dương Minh đột nhiên nghĩ đến lúc nãy mình:
"Nhìn."
Thấy Hoa tổng nói là sau khi nắm được nhược điểm đối phương, không sợ hắn sau này không nghe lời. Nghĩ tới đây, Dương Minh nảy ra ý nghĩ:
"Báo ca, lát nữa anh cứ làm theo cách của tôi."
"Không vấn đề gì, chuyện nhỏ này giao cho huynh đệ làm, cậu cứ xem cho kỹ."
Bạo Tam Lập vỗ ngực nói:
"Dương ca, chiêu này của cậu hiểm thật. Thằng ranh này đêm nay đen đủi rồi."
"Nắm đấm không phải luôn giải quyết được mọi chuyện, có đôi khi đầu lại rất quan trọng."
Dương Minh cảm thấy suy nghĩ của mình giờ đã toàn diện hơn trước nhiều, không khỏi đắc ý.
Dương Minh tình cờ gặp lại Báo Ca, một người quen cũ từ thời ở tù. Khi hai người đi lại, họ thấy Quách Kiện Siêu đang quấy rối Tiểu Kiều. Báo Ca lập tức muốn can thiệp, nhưng Dương Minh không muốn đáp trả chỉ bằng bạo lực. Cả hai bàn bạc về cách xử lý Quách Kiện Siêu để vừa trừng phạt kẻ quấy rối vừa giữ thể diện cho Tiểu Kiều. Cuối cùng, họ quyết định xử lý mạnh tay để dạy hắn một bài học nhớ đời.