Uhm, anh nói cũng có lý!

Dương Minh nghe Kras nhắc khéo xong thì gật đầu nói:

— Haha!

Kras làm ra bộ dáng tiêu sái, cười to một tiếng, trong lòng nhất thời thập phần vui vẻ.

Dương Minh nói như vậy rõ ràng là không muốn kéo bài nữa. Điều này cũng sẽ dẫn đến kết cục là Kras thắng, vì vậy hắn cực kỳ hưng phấn.

— Haha! Mình đúng là thiên tài, thế bài bất lợi như vậy mà bây giờ lại có thể xoay chuyển tình thế. Đây gọi là phong độ nhất thời, còn đẳng cấp mới là mãi mãi. Thật là tốt quá! — Kras âm thầm tự sướng trong lòng.

— Đây là ván bài quyết định, tôi cũng không muốn phí công sức từ nãy đến giờ. — Dương Minh ra vẻ trầm tư rồi nói với tay chia bài — Tôi muốn kéo bài!

— Hả! — Kras trợn mắt, há miệng, nhìn chằm chằm Dương Minh như quái vật ngoài hành tinh vậy.

Dương Minh muốn kéo bài tiếp sao? Từ sao vậy?

Kras thật sự khó hiểu, tự hỏi trong lòng, vì chỉ cần Dương Minh kéo bài thì hy vọng chiến thắng của hắn sẽ khép lại.

— Vốn bài của tôi đã lớn sẵn rồi, nên cũng không muốn kéo bài nữa. Tuy nhiên, anh nói cũng có lý, kéo bài hay không kéo bài thì cũng có tỷ lệ may rủi. Nếu may thì tôi thắng lớn, còn xui thì tôi cũng sẽ thua anh. Do đó, tôi quyết định kéo thêm một lá nữa xem sao. — Dương Minh nghiêm trang nói tiếp.

— Tôi không muốn phí công sức từ nãy đến giờ, cũng như không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt thế này, nên tôi muốn kéo bài. — Hắn nói rồi trông có vẻ quyết tâm.

Kras nghe xong, dở khóc dở cười, nghĩ rằng thực ra Dương Minh không muốn kéo bài nhưng vì sự nhắc khéo của hắn nên Dương Minh mới thay đổi ý định.

Nghĩ vậy, Kras thầm mắng trong lòng:

— Con mẹ nó, cái miệng chết tiệt này mày ngậm lại thì chết hả? Tự dưng nhắc thằng Dương Minh làm gì vậy? Thật tức chết mà!

Thật ra, Kras không biết rằng Dương Minh đã dùng dị năng xem trước lá bài là cây 3 bích, nên hắn mới nói như vậy. Nếu không, dù có cho vàng Dương Minh cũng không dám kéo thêm bài.

— Hừ! — Sắc mặt Kras biến đổi liên tục. Dù Kras bị Dương Minh đánh bại thì đã định rồi, dù có làm gì đi nữa, cũng không thể thay đổi được.

Người xưa có câu "giận quá mất khôn", trong trường hợp của Kras phải nói là "tức quá mất khôn" mới đúng. Hắn nghĩ đi nghĩ lại rồi nảy ra một suy nghĩ đần độn: lừa Dương Minh kéo thêm một cây bài nữa để bài của Dương Minh bị úng.

Trong những tình huống khác, người ta có thể cho rằng đó là suy nghĩ điên rồ, bởi vì bài của Dương Minh có bao nhiêu điểm, sao Dương Minh không biết chứ? Tuy nhiên, từ đầu ván đến giờ, Kras chưa từng thấy Dương Minh hé bài ra xem lần nào, nên hắn tin chắc rằng Dương Minh không biết rõ số điểm của mình đang sở hữu.

Nghĩ vậy, Kras khôi phục vẻ tự tin hơn chút, gượng cười, nói:

— Tôi thấy vận khí của anh cũng khá tốt, mong rằng cây bài này sẽ không làm anh thất vọng. —Haha!

Dương Minh gật đầu cười, nhìn Kras rồi nói tiếp:

— Cảm ơn Kras đã quan tâm.

— Haha, anh lại nói thế rồi. Theo tôi, anh nên lật lên xem lá bài là gì đi. — Kras nói.

— Uhm, anh nói rất đúng. — Dương Minh gật đầu, nhìn tay chia bài, nói — Tôi muốn anh lật lá bài vừa kéo lên.

— Là cây 3 bích, thưa ngài! — Tay chia bài cẩn trọng lật cây bài trước mặt Dương Minh và trịnh trọng nói.

Dương Minh tỏ vẻ kinh ngạc, nhìn cây bài rồi nói:

— Tại sao lại là cây 3 bích nhỉ?

— Xem ra vận khí của anh cũng khá tốt đấy. — Kras cười nói tiếp — Nếu đã tốt như vậy thì tại sao anh không thử thêm một lần nữa nhỉ?

Ý của Kras chính là muốn Dương Minh thử kéo thêm một cây nữa vì vận khí của hắn rất tốt, nên hy vọng sẽ may mắn.

Kras tiên sinh nói rất đúng, vận khí của tôi cũng khá tốt. — Dương Minh gật đầu, giả vờ trầm tư rồi nói — Chỉ sợ vận khí không giữ mãi được, nên tôi muốn dừng lại.

Nghe vậy, Kras cảm thấy như muốn khóc, hắn mới hiểu vì sao tiểu thư Elise lại đặc biệt quan tâm đến Dương Minh đến vậy.

Một người có thể khiến đối phương không đoán được ý nghĩ của hắn như Dương Minh, quả thật Kras rất khó để đánh bại.

— Anh không nghĩ thêm chút nữa à? — Kras vẫn chưa từ bỏ ý định lúc nãy, hỏi dò.

— Dừng bài! — Dương Minh không đáp lại Kras, chỉ cười và nhìn tay chia bài, nói một câu.

— Tiên sinh, ngài có muốn kéo thêm bài nữa không? — Tay chia bài hỏi.

Kras biết rõ cây tiếp theo chính là cây 5 rô. Nếu kéo cây này lên thì cũng đồng nghĩa với việc hắn úng bài, nên về căn bản, Kras không có cơ hội lựa chọn. Hắn oán hận nói:

— Dừng bài!

— Được rồi, mời hai vị lật bài để so bài! — Tay chia bài nghe Kras nói rồi đáp.

Sau khi lật các lá bài đang úp, Kras không cam lòng, nói:

— Tôi thua rồi!

— Haha! Vậy tôi và hai cha con Trương Tân có thể đi rồi, phải không? — Dương Minh cười hỏi.

— Đúng vậy! — Kras cố gắng dằn cơn buồn bực trong lòng, nói.

Tuy nhiên, Kras vẫn không muốn từ bỏ nhiệm vụ của tiểu thư Elise giao phó, nên mới nói:

— Dương tiên sinh, theo tình hình này, có vẻ như thực lực của hai chúng ta đều ngang tài ngang sức. Tôi muốn đánh cuộc thêm một trận nữa, có được không?

— Ồ vậy sao? — Dương Minh cười, trong lòng nghĩ — Xem ra mày vẫn chưa từ bỏ ý định rồi. Vậy để tao trả bài học cho mày.

— Lão đại, đừng nghe lời hắn. Đừng đánh cuộc nữa! — Trương Tân thấy Dương Minh không phản ứng gì, nóng nảy hò hét.

Lúc này, Trương Giải Phóng cũng sốt ruột, nhưng lời của Trương Tân đúng như ý ông ta, nên không nói gì thêm.

Thấy Trương Tân quấy rối, Kras nhíu mày, nếu biết chuyện này sớm hơn, hắn đã kêu người dán băng keo vào miệng hai cha con Trương Tân để khỏi gây rối thêm.

— Dương tiên sinh, ý ngài thế nào? — Kras giả vờ không để ý lời Trương Tân rồi hỏi.

Dương Minh phất tay ra hiệu, ý bảo Trương Tân im lặng để hắn xử lý.

Sau khi trấn an hai cha con Trương Tân xong, Dương Minh mới quay về phía Kras, nói:

— Đề nghị của anh cũng khá hay, chỉ là chúng ta đánh cuộc cái gì thôi? Người trong tay anh đã thuộc về tôi hết rồi mà? —Haha!

Kras nghe vậy thì cười, đáp:

— Tôi đã nói rồi, tôi vốn rất thích cảm giác kích thích, mạo hiểm.

— Vì vậy, chúng ta vẫn sẽ đánh cuộc mạng. — Kras cười tiếp.

— Đánh cuộc mạng sao? Vậy anh dùng mạng của anh, còn tôi dùng mạng của hai người này à? — Dương Minh chỉ tay về phía hai cha con Trương Tân.

— Hả? — Dương tiên sinh, ngài không định đem bạn bè của ngài ra đánh cuộc đó chứ? — Kras sửng sốt trước câu nói của Dương Minh, không thể tin nổi.

Ban đầu, Kras nghĩ rằng Dương Minh sẽ lấy mạng của hắn để đánh cuộc, nhưng rõ ràng Kras đã không hiểu rõ suy nghĩ của Dương Minh.

Tóm tắt:

Trong một ván bài quyết định, Dương Minh ban đầu không muốn kéo thêm bài nhưng bị Kras tác động khiến anh thay đổi quyết định. Với khả năng nhìn trước bài, Dương Minh cuối cùng kéo được cây 3 bích, và khi Kras không ngừng thuyết phục anh kéo thêm, Dương Minh đã từ chối và quyết định dừng bài. Kras không thể hiểu nổi nhưng cũng đã nhận ra thực lực của hai bên khá tương đồng. Cuộc đấu giữa họ tiếp tục với sự căng thẳng không thể tránh khỏi.