Dương Minh chậm rãi nâng họng súng lên thái dương, bóp cò.
"Cạch!"
Một tiếng vang nhỏ, khô khốc phát ra.
"Xem ra vận khí của tôi cũng không tệ lắm, bây giờ đến anh."
Dương Minh đưa cây súng về phía Kras cười nói một câu.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Dương Minh, Kras thật sự đã hết chỗ nói rồi. Hắn tự nhủ trong lòng:
"Con mẹ nó, chính mình hùng hồn bảo là thích mạo hiểm nhưng bây giờ xem ra tên Dương Minh này mới đúng là thích mạo hiểm."
Kras nhíu nhíu mày, bàn tay sờ soạn chiếc điện thoại để xem có tin tức gì của đám thủ hạ hay không.
Bất quá thì, một chút tin tức của hai nhóm ở trong và ngoài sòng bạc đều tuyệt nhiên không có động tĩnh gì cả. Chuyện này thật sự là quá dọa người rồi.
Nhìn ánh mặt gây sự của Dương Minh, nhất thời Kras cũng không có biện pháp, chỉ còn cách cầm súng lên tiếp tục trò chơi mà thôi.
Đúng lúc này Kras đột nhiên nghĩ ra một cách, đó là khi bóp cò thì hắn sẽ thay đổi hướng họng súng ra phía ngoài một chút. Nếu có đạn thì nhiều nhất cũng chỉ bị thương, không nguy hiểm đến tính mạng. Nếu đã không nguy hiểm đến tính mạng thì Kras tin rằng Smith sẽ biết cách đưa hắn đến bệnh viện cứu chữa.
Nghĩ tới đây, tâm lý của Kras cũng bớt căng thẳng hơn, hắn thở dài một hơi rồi cắn chặt răng, đưa khẩu súng lên thái dương bóp cò.
"Cạch!"
Lại một tiếng động khô khốc vang lên, đạn vẫn nằm trong ổ quay như cũ, không hề bắn ra ngoài.
Kras nhất thời thở dài một hơi, mồ hôi trên người tuôn ra như tắm. Cả người giống như vừa đi dạo quanh phủ Diêm Vương vậy.
"Dương tiên sinh, đến lượt anh rồi."
Kras cười lạnh, đưa khẩu súng cho Dương Minh.
Bây giờ mới bắn có hai phát, còn lại bốn phát, trong đó có một phát có đạn. Như vậy, tỷ lệ sẽ chia đều cho hai bên là 25%, tỷ lệ này xem như khá cao rồi.
Kras trong lòng cầu nguyện:
"Nam mô A Di Đà Phật, mong cho thằng Dương Minh đi đời nhà ma, con xin ăn chay một tháng. Chúa phù hộ con. Amen."
(DG: Khúc này Uyên chế nhé, bất quá vừa Phật vừa Jesu nó mới sốc)
"Được!"
Nhưng vẻ mặt của Dương Minh lại ngoài dự đoán của Kras. Hắn vẫn rất bình tĩnh, không chút hồi hộp nào hiện rõ trên khuôn mặt.
Kras thật sự đang rất sợ hãi, tự hỏi trong lòng:
"Mặc dù 25% không phải là quá cao nhưng cũng không thể xem là quá thấp. Tại sao Dương Minh lại không hề tỏ ra sợ hãi? Chẳng lẽ khi quay ổ đạn, hắn đã nhìn thấy vị trí viên đạn rồi sao?"
Nhưng, Kras lập tức cho rằng không đúng. Dù cho Dương Minh có tài giỏi đến đâu, cũng không thể nhìn rõ như thế.
Dương Minh chậm rãi cầm lấy khẩu súng, đưa lên huyệt thái dương bóp cò.
"Cạch!"
Lại một tiếng cạch khô khốc vang lên, lần này vẫn không có viên đạn nào được bắn ra ngoài.
"Đến lượt anh rồi, Kras tiên sinh."
Dương Minh đưa khẩu súng qua cho Kras, nói tiếp:
"Tôi đã nói là vận khí của tôi rất tốt mà."
---
Kras thầm mắng trong lòng:
"Con mẹ nó, thằng Dương Minh này thật sự vận khí quá tốt. Hắn bắn phát thứ ba rồi mà vẫn không sao, bây giờ mình bắn phát thứ tư xem ra có chút nguy hiểm."
Nhưng trong tình huống này, Kras cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Biết trước là có chuyện xảy ra, hắn đã cho hai đội thủ hạ đến khách sạn của Dương Minh để giết luôn cho rồi.
"Haha, đến lượt tôi rồi sao."
Kras cười khan hai tiếng, rồi cầm súng đưa lên huyệt thái dương, nhắm chặt mắt bóp cò.
Vừa khi bóp cò, Kras nhanh tay đổi hướng họng súng ra phía ngoài một chút.
Bất quá, một tiếng khô khốc nữa lại vang lên:
"Cạch!"
Lại một lần nữa, Kras không cảm thấy chút đau đớn nào, và hắn lại được đi một vòng quanh phủ Diêm Vương.
Khẩu súng của Kras cuối cùng còn lại hai phát, trong đó có một phát có đạn. Tỷ lệ bị trúng đạn bây giờ đã chia đều là 50%. Một tỷ lệ rất cao, Kras tin rằng lần này Dương Minh sẽ ăn đạn.
---
"Dương tiên sinh, mời!"
Kras đưa súng qua cho Dương Minh, nói tiếp:
"Còn hai phát nữa là xong, mong Dương tiên sinh cẩn thận."
---
"Chẳng phải còn hai phát sao? Điều gì chắc chắn là tôi sẽ chết?"
Dương Minh cười lạnh, nói tiếp:
"Kras tiên sinh, tôi biết nếu tôi chết thì anh sẽ cao hứng lắm, nhưng có một chuyện tôi muốn nói với anh: tôi sống dai lắm, có lẽ người chết là anh đó."
"Ặc—!"
Kras hơi sửng sốt một chút, nhưng hắn cảm thấy Dương Minh nói rất đúng. Nếu như Dương Minh không chết, thì chắc chắn hắn sẽ chết. Hơn nữa, còn hai phát nữa, điều chắc chắn là, phát này của Dương Minh có đạn. Chỉ 50% khả năng trúng đạn, chứ không phải là 100%.
Vậy thì, hắn còn hưng phấn làm gì chứ?
"Dương tiên sinh, thật biết đùa. Anh chết thì tại sao tôi phải cao hứng? Tôi còn buồn chán vì lâu lắm chưa có ai ngang cơ để chơi vui như hôm nay."
Kras cười lạnh, nói tiếp:
"Bất quá, tôi chỉ muốn nhắc ngài một chút, vì tỷ lệ lần này là 50% nên mong ngài cẩn thận hơn."
---
"Ồ vậy tôi xin cảm ơn lời nhắc của anh."
Dương Minh cười nhạt, đáp.
---
Kras thật sự không thể hiểu tại sao khí thế của Dương Minh vẫn còn tự tin đến như vậy. Dường như hắn đã biết trước viên đạn nằm ở đâu vậy đó?
Dương Minh cũng không thèm nói chuyện với Kras nữa, tự tin cầm khẩu súng lên huyệt thái dương, bóp cò.
"Cạch!"
Tiếng động cũ lại phát ra, vẫn không có viên đạn nào bắn ra ngoài.
Kras hy vọng Dương Minh sẽ bị trúng đạn, nhưng kết quả này khiến hắn cực kỳ thất vọng. Vì phát cuối cùng, chắc chắn phải có đạn. Chẳng lẽ hắn biết rõ chỗ chết nhưng vẫn cố tình làm vậy?
Thấy vậy, Kras sợ hãi hẳn lên, tự mắng trong lòng:
"Nếu chơi bạc như lúc trước, chỉ thiệt thòi thì thua bạc, tự nhiên lại đi chơi trò tử thần này làm gì? Bây giờ thì hay rồi, cái chết đã nằm chắc trong tay rồi. Còn không chết, ít nhất cũng bị trọng thương."
Mồ hôi lạnh đổ ra như tắm, hắn không nghĩ sẽ có kết quả như thế này.
---
"Kras tiên sinh, đây là phát bắn cuối cùng. Anh muốn tôi bắn giúp hay tự giải quyết?"
Dương Minh nhìn Kras, cười lạnh:
"Xem ra vận khí của anh thật không tốt rồi."
---
"Tôi muốn tự giải quyết!"
Kras vội vàng, biết rằng nếu để Dương Minh ra tay, chắc chắn hắn sẽ chết.
"Được rồi, vậy anh tự giải quyết đi."
Dương Minh đưa khẩu súng cho Kras, cười lạnh:
"Anh sẽ bị kích thích đến chết đấy."
Kras nghe Dương Minh nói xong, cũng không phản ứng gì, bởi lời của Dương Minh không hề sai. Chỉ cần hắn bóp cò, hắn sẽ bị kích thích rồi chết.
Nhưng Kras không ngu tới mức dẫn xác vào chỗ chết. Hắn nghĩ, bắn vào đầu sẽ an toàn hơn. Từ đó, hắn chậm rãi nâng khẩu súng lên huyệt thái dương, đồng thời đột nhiên xoay họng súng về phía Dương Minh rồi bóp cò.
"Cạch!"
Lại một tiếng khô khốc, không viên đạn nào được bắn ra ngoài.
Trong lúc này, Kras hy vọng thấy Dương Minh máu me đầy đầu, ngã gục xuống.
Nhưng tình hình không như hắn mong đợi. Dương Minh vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường, không chút tổn thương nào.
Kras lúc này mới nhận ra rằng, hình như không có đạn trong súng bay ra ngoài. Điều này khiến hắn bắt đầu sốt ruột, chẳng lẽ đã bị kẹt cò?
Nghĩ vậy, Kras liền bắn thêm 6, 7 phát nữa, nhưng chung quy vẫn chỉ nghe thấy tiếng cạch, không có viên đạn nào bay ra.
Lúc này, Dương Minh mới bắt đầu động. Chỉ thấy tay hắn nhẹ nhàng nâng một vật sáng chói bằng kim loại.
Đúng rồi, chính là viên đạn duy nhất trong khẩu súng mà lúc nãy Dương Minh đã nhanh tay lấy ra ngoài.
"Trong cá cược, thắng thì thắng, thua thì thua, thua thì phải chấp nhận. Mày là người trong giới cờ bạc, lại không hiểu quy tắc đơn giản đó sao?"
Dương Minh cười lạnh, nói tiếp:
"Kỳ thật, là súng không hề có đạn, đạn trong tay tao."
Nói xong, hắn vung tay, viên đạn trong nháy mắt bay đến mắt Kras. Chỉ nghe rõ một tiếng, Kras ngã gục xuống bàn.
Vì biết rõ trong súng không có đạn, nên khi Kras nổ súng, Dương Minh không hề phản ứng gì. Nếu không, với tốc độ của hắn, làm sao Kras có thể bắn trúng?
"Mau bắt hắn lại, đừng cho hắn chạy thoát!"
Thấy đám thủ hạ vẫn còn trợn tròn mắt nhìn Dương Minh và Kras, Smith vội quát.
Tiếc thay, câu nói của Smith lại giúp đám anh em của Kim Ngưu biết trong đó đã xảy ra chuyện, chỉ trong chớp mắt, Kim Ngưu đã xông vào căn phòng số 3, khống chế Smith cùng đám thủ hạ.
Dương Minh và Kras tham gia vào một trò chơi mạo hiểm với khẩu súng, nơi họ lần lượt bóp cò để xác định số phận. Trong khi Kras đầy lo lắng về khả năng sống sót của mình, Dương Minh tỏ ra bình tĩnh và tự tin. Cuộc chơi tiếp diễn căng thẳng cho đến khi Kras phát hiện ra sự thật không có đạn trong súng, dẫn đến cú sốc và thất bại của hắn, trong khi Dương Minh nhanh trí giành chiến thắng.