Gọi thêm người làm gì?
Dương Minh lắc đầu, không cho là đúng và nói:
— Tôi biết ý tốt của ông, nhưng tôi không muốn bứt dây động rừng. Chuyện này ông cứ để tôi tự xử lý.
Đối với hành động của Tam Đặc Đốn, Dương Minh rõ ràng rất hiểu. Loại người này, nếu không có kẻ chống lưng cỡ như Kaike phía sau thì chắc chắn hắn chả bao giờ làm được chuyện gì lớn.
Bất quá, Dương Minh cũng cảm thấy Kaike này đúng là người có đầu óc. Mặc dù hắn biết Dương Minh có thể tự tay xử lý, nhưng vẫn tìm cách hỗ trợ.
— Dương tiên sinh, bây giờ tôi phải làm gì?
Tam Đặc Đốn bỗng nhiên cảm thấy tò mò, không rõ rốt cuộc thực lực thật sự của Dương Minh lớn đến mức nào mà lại dám trêu chọc cả gia tộc South City.
Gia tộc South City tuy không phải là đại gia tộc, nhưng cũng không phải là tiểu gia tộc. Ai muốn nắn nót thế nào thì nắn.
Nói đúng hơn, nếu bây giờ bảo Tam Đặc Đốn triệu tập nhân mã ra đối đầu với Uygur, thì hắn cũng chưa chắc đã thắng, chứ đừng nói là chống lại cả gia tộc South City của Dương Minh.
Bất quá, trong lòng Tam Đặc Đốn cũng hiểu rõ rằng Dương Minh không muốn hắn tham gia vào chuyện của mình. Vì thế, bất kể kết quả ra sao sau này, hắn cũng không chịu trách nhiệm. Chỉ riêng điểm này thôi, Tam Đặc Đốn cũng có thể kết luận rằng Dương Minh là người nghĩa khí.
— Ông điện thoại cho hắn bảo rằng đã hơn ba tiếng rồi, còn khoảng 21 tiếng nữa. Bảo bọn họ trong vòng 21 tiếng này, nếu cái tên gia chủ khốn kiếp đó không lăn qua đây gặp tôi, thì đừng trách tại sao tôi tàn nhẫn.
Dương Minh trầm giọng nói với Tam Đặc Đốn một câu.
— Hả! Chuyện này... chuyện này...
Sau khi nghe Dương Minh nói, Tam Đặc Đốn sửng sốt, không biết nói gì để phản ứng.
— Ông không cần lo lắng, chỉ cần nói là ông đi tìm tôi, rồi tôi nhờ ông chuyển những lời này cho hắn là ổn.
Dương Minh rõ ràng dặn dò.
— Dương tiên sinh, mặc dù gia tộc South City không phải loại đại gia tộc, nhưng ngài nói như vậy chắc chắn sẽ chọc giận họ.
Tam Đặc Đốn do dự tiếp tục:
— Dương tiên sinh, dù tôi không rõ thực lực của ngài đến mức nào, nhưng có câu nói: "Quả bất địch chúng". Bây giờ ngài chỉ có một mình, còn bọn chúng thì đông như nấm, tôi sợ ngài sẽ gặp chuyện.
-------------------------------------------------------
* Quả bất địch chúng: Theo từ điển Lạc Việt, nghĩa là số ít không thể chống lại số đông, yếu không thể địch lại mạnh.
-------------------------------------------------------
— Haha, không có chuyện đó đâu. Ông cứ làm theo lời tôi nói là được.
Dương Minh hiển nhiên hiểu rõ rằng Tam Đặc Đốn nói như vậy xuất phát từ ý tốt, không phải khinh thường hắn. Dương Minh đã có quyết định của riêng mình.
Thấy thái độ kiên quyết của Dương Minh, Tam Đặc Đốn cũng không còn cách nào khác đành nói:
— Như vậy tôi sẽ nghe theo lời ngài.
Sau khi buông điện thoại, Tam Đặc Đốn bỗng nhiên cảm thấy do dự. Hắn đang phân vân có nên báo cáo với Kaike một chút hay không.
Trước đó, Kaike đã giao toàn quyền quyết định cho Tam Đặc Đốn phụ trách, nhưng Dương Minh rõ ràng không cần hắn hỗ trợ. Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì với Dương Minh, hắn sợ sẽ bị Kaike trách phạt.
Sau một hồi cân nhắc, Tam Đặc Đốn quyết định gọi cho Kaike để báo cáo tình hình hiện tại.
— Tam Đặc Đốn, chuyện bên đó thế nào rồi?
Kaike thấy số điện thoại của Tam Đặc Đốn gọi đến, không do dự nhấc máy hỏi:
— Gia chủ, tôi muốn báo cáo với ngài một chuyện.
Tam Đặc Đốn cẩn thận nói:
— Là như thế này. Dương tiên sinh bảo không cần tôi hỗ trợ gì, nhưng lại bảo tôi nói với Uygur một câu.
— Nói cái gì? Mau nói tôi biết!
Kaike dự đoán rằng Dương Minh sẽ không cần Tam Đặc Đốn hỗ trợ, nên cũng không ngạc nhiên.
Về thực lực của Dương Minh, đừng nói là gia tộc South City, ngay cả cả thành phố Ma Cau, hắn cũng có thể hủy diệt. Một kẻ như vậy mà còn cần Kaike hỗ trợ nữa sao? Hắn đã mừng lắm rồi nếu không bị vướng tay vướng chân vì chuyện ấy.
— Dương tiên sinh bảo tôi nói với Uygur là cho bọn chúng 24 tiếng đồng hồ để bảo gia chủ của gia tộc South City đến khách sạn của chúng ta gặp ngài. Nếu không thì đừng trách ngài ấy tàn ác.
Tam Đặc Đốn chăm chú nói.
— Ồ, vậy sao? Hahaha!
Kaike nghe xong không khỏi phá lên cười.
— Gia chủ, ngài cười như vậy có ý gì?
Tam Đặc Đốn có chút kỳ quái, không hiểu vì sao Kaike lại cười nhạo hắn.
Nhưng thật ra, hắn không biết rằng Kaike không phải cười nhạo Dương Minh, mà là cười nhạo gia tộc South City.
— Tại sao tôi cười? Hahaha! Gia tộc South City chắc chắn sẽ bị diệt. Cái buồn cười nhất là đến giờ họ vẫn chưa biết mình đã đắc tội với ai. Quả thật đáng thương!
Kaike lấy lại vẻ nghiêm trọng, nói rõ:
— Nếu tôi là bọn chúng, tôi sẽ đi xin lỗi Dương Minh, còn không kịp nữa là đằng khác.
— Gia chủ, ngài đang nói gì vậy?
Tam Đặc Đốn nghe Kaike xong cảm thấy lùng bùng, không tin nổi những lời này của ông.
— Không có gì, tôi chỉ nói rằng gia tộc South City chắc chắn sẽ bị diệt. Anh không cần hỏi nhiều, chỉ cần Dương Minh có yêu cầu gì, anh cố gắng hỗ trợ là được.
Kaike dặn dò rõ ràng.
— Vâng thưa gia chủ, tôi hiểu rồi!
Tam Đặc Đốn nghe thấy vậy, như được tiếp thêm dũng khí, vội vàng trả lời một câu.
Sau đó, Kaike cúp điện thoại, nhìn mấy vị trưởng lão cười nói:
— Gia tộc South City có lẽ bây giờ chưa biết đã đụng vào họa sát thân đâu.
— Haha, dù sao gia tộc South City bị tiêu diệt cũng là tin vui cho chúng ta.
Một vị trưởng lão vì quá vui mừng, phá lên cười.
Trước đó, cháu của ông ta có xung đột với gia tộc South City, nhưng Kaike không muốn chiến tranh vô ích giữa hai gia tộc. Ông ta đành phải ngậm đắng nuốt cay, dẫn cháu đi xin lỗi, còn phải bồi thường một khoản tiền lớn mới yên chuyện.
Nghe tin Dương Minh sắp tiêu diệt gia tộc South City, ông ta vô cùng vui vẻ, cảm thấy như ông trời đã phù hộ.
Các trưởng lão khác cũng thể hiện thái độ vui vẻ không kém, vì hai gia tộc này đã có xích mích trong kinh doanh từ lâu. Khi gia tộc South City bị tiêu diệt, gia tộc Douglas hưởng lợi không ít.
— Gia chủ, tôi đề nghị chúng ta nên giữ mối quan hệ tốt với Dương tiên sinh. Như vậy, sau này nếu có gia tộc nào trêu chọc chúng ta, chúng ta có thể nhờ ngài giúp xử lý.
Một trưởng lão đột nhiên đề xuất.
— Đừng mơ!
Kaike lườm hắn một cái, nói:
— Ông nghĩ Dương tiên sinh dễ dàng để người khác sai khiến sao? Đừng vơ vẩn nữa, nếu không, phiền phức sẽ đến đấy.
Trưởng lão cảm thấy bị chọi. Ông ta đáp:
— Gia chủ, tôi chỉ nói vậy thôi.
— Được rồi, mối quan hệ giữa chúng ta và Dương tiên sinh giờ đã tạm ổn. Dù có hiểu lầm trước đó, qua vài lần tiếp xúc, tôi thấy ngài cũng không phải người xấu. Chúng ta cũng không bị đuổi tận giết tận đâu.
Kaike tiếp tục:
— Ví dụ như lần này, Dương Minh không muốn Tam Đặc Đốn nhúng tay vào, chứng tỏ ngài không muốn liên quan. Vì vậy, tôi khẳng định rằng Dương Minh không hề xấu như mọi người nghĩ, ngược lại, ngài là người rất nghĩa khí.
Nghe vậy, các trưởng lão trong cuộc họp đều gật đầu đồng tình, cảm thấy đúng với nhận xét của Kaike.
Dương Minh kiên quyết xử lý tình huống mà không cần sự can thiệp từ Tam Đặc Đốn, nhấn mạnh việc tiêu diệt gia tộc South City nếu họ không thỏa thuận. Tam Đặc Đốn cảm thấy băn khoăn nhưng cuối cùng đồng ý thực hiện yêu cầu của Dương Minh. Kaike, sau khi nhận được thông tin, tỏ ra hài hước và khẳng định rằng gia tộc South City đang cố gắng khiêu khích người mà họ không thể chống lại. Sự kiên quyết của Dương Minh được thể hiện rõ ràng qua cách anh tiếp cận vấn đề.