Tìm một phụ nữ? Một thằng đàn ông cưỡng hiếp bạn gái tao. Tao đương nhiên muốn tìm một thằng đàn ông cưỡng hiếp lại. Mày còn là Tổng giám đốc mà sao lại suy nghĩ kém như vậy?
Bạo Tam Lập mắng.
"Hả?"
Quách Kiện Siêu sửng sốt. Ý của Báo ca là muốn cho đàn ông cưỡng hiếp mình.
"Hắc hắc"
Bạo Tam Lập cười độc ác:
"Thủy, gọi Độc Long vào."
Thủy nhận lệnh, lập tức chạy ra ngoài. Chỉ lát sau, một thằng đàn ông trông như gay đi vào:
"A, anh Báo, anh tìm em ạ?"
"Cút."
Bạo Tam Lập vung tay lên, tránh khỏi bàn tay của Độc Long muốn đặt lên vai mình. Sau đó chỉ vào Quách Kiện Siêu, nói:
"Hắn là của mày, hầu hạ hắn cho chu đáo."
"A, là tên mặt trắng này, đẹp trai thế."
Độc Long mừng rỡ nhìn con mồi, rồi vuốt ve mặt Quách Kiện Siêu, nói:
"Lại đây, để Độc Long ca ca hầu hạ em."
"Anh, anh là ai? Anh tránh xa tôi ra một chút. Đừng có sờ vào tôi."
Quách Kiện Siêu rợn người. Hắn không phải gay, không có sở thích đặc biệt này.
"Ai, đừng như vậy. Báo ca, nó không nghe lời, làm thế nào giờ?"
Độc Long hỏi.
"Cho nó uống thuốc đi."
Bạo Tam Lập vung tay lên, một đàn em cầm chiếc chén đi tới, trực tiếp bóp mũi Quách Kiện Siêu, rồi vạch miệng hắn ra, đổ hết chất lỏng trong đó vào miệng Quách Kiện Siêu.
Uống hết nước, Quách Kiện Siêu bị mấy người đưa vào trong phòng nghỉ cạnh đó. Nơi đó có giường, vốn là chỗ bọn họ khi mệt mỏi vào ngủ. Giờ tạm thời nó đã biến thành phòng làm việc của Độc Long.
"Đã mở máy quay chưa?"
Bạo Tam Lập hỏi một câu.
"Báo ca, yên tâm. Bốn máy quay đã được mở, góc quay rõ ràng tuyệt đối."
Một đàn em điều khiển máy quay đáp.
"Tốt, quay với chất lượng cao nhất, lát nữa đưa cho tao băng."
Bạo Tam Lập nói.
"Không có vấn đề gì."
Đàn em gật đầu.
Chuẩn bị xong tất cả, Tề Văn Thụy mới hỏi một cách khó hiểu:
"Báo ca, anh làm gì vậy? Thằng đó là sao?"
"Nó? Ha ha, là kẻ thù của bạn thân."
Bạo Tam Lập cười nói.
"Bạn thân? Là ai?"
Tề Văn Thụy rất khó hiểu.
"Người đó đến kìa."
Bạo Tam Lập chỉ ra cửa. Chỉ thấy cửa phòng an ninh đã mở, Dương Minh đi vào.
"Dương ca."
Tề Văn Thụy sửng sốt, rất vui mừng đi ra đón.
"Tề Văn Thụy, thằng ranh này làm được đó nhỉ?"
Dương Minh cười nói.
"Dương ca đùa hay sao? Em chỉ là một thằng kém cỏi thôi, ha ha."
Tề Văn Thụy cười, vỗ vai Dương Minh:
"Dương ca, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Tao trước đây tại sao phải vào tù, mày chắc cũng rõ đó."
Dương Minh hỏi.
"Không phải vì bị thằng Vương Chí Đào nào đó chơi sao?"
Tề Văn Thụy nói.
"Bố nó không phải là chủ tịch tập đoàn Hùng Phong sao?"
"Tao nhớ rồi, thằng ranh này không phải là phó tổng của tập đoàn Hùng Phong sao. Thì ra là thế."
Bạo Tam Lập gật đầu, vẻ hiểu ra.
Lúc này, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết:
"A a a..."
Dương Minh nhíu mày:
"Không phải đã cho hắn uống thuốc rồi sao?"
"Chắc là phản ứng sinh lý bình thường?"
Bạo Tam Lập cũng không rõ về vấn đề này. Thuốc này do Độc Long đưa cho hắn. Chẳng qua Độc Long chắc không dám lừa hắn, nên nói:
"Yên tâm đi Dương ca, chẳng có vấn đề gì đâu."
Dương Minh gật đầu, kể lại chuyện với Bạo Tam Lập về những chuyện thời gian qua. Nghe thấy Dương Minh và Vu Hướng Đức đã chạm mặt, Bạo Tam Lập gằn giọng:
"Thằng chó đó, một ngày nào đó Lão tử sẽ diệt trừ."
"Xảy ra chuyện gì sao?"
Dương Minh kỳ quặc hỏi.
"Thằng chó đó thích chơi sau lưng, gần nửa làm nổ tung đầu tôi."
Bạo Tam Lập mắng:
"Thằng chó này rất hiểm."
"Hả?"
Dương Minh sửng sốt:
"Xã hội đen mà cũng vậy sao?"
"Dương ca, anh không biết thằng Vu Hướng Đức này. Nếu là người khác đi tìm kẻ thù, đều dùng đao, dùng súng để đánh nhau một trận. Nhưng thằng chó này lại thích chơi sau lưng."
Tề Văn Thụy mắng:
"Nuôi con chó này, chỉ tổ cắn chủ."
Dương Minh lắc đầu, thắc mắc vì sao lần trước Vu Hướng Đức không hề động gì đến mình. Dương Minh vẫn chưa hiểu tại sao dù mình đánh nhau giỏi cũng không chống lại nhiều người. Tại sao Vu Hướng Đức lại e ngại mình như vậy? Phải chăng nó định chơi sau lưng mình.
Nửa tiếng sau, Độc Long đi ra:
"Hắc hắc, sướng thật, cái này ngon."
Bạo Tam Lập trừng mắt nhìn hắn:
"Đối với mày ai mà chẳng ngon. Mau kể chuyện chính đi."
"Hắc, sau khi thuốc có tác dụng, thằng đó rất nhiệt tình."
Độc Long nói:
"Sướng chết em luôn."
"Được rồi, mày đừng nói nữa."
Dương Minh nghe mà phát run.
"Anh này là ai thế, cao to thế?"
Độc Long vừa nói, đã muốn đưa tay ra sờ ngực Dương Minh.
"Cút mẹ mày đi."
Dương Minh giật nảy mình, nhảy cao ba thước:
"Cách tao ra một chút."
"Độc Long, mày nếu muốn chết thì cứ tiếp tục trêu cậu ta đi."
Bạo Tam Lập cười nói:
"Một quyền của người này có thể đánh mày thành một khối thịt."
"Em chỉ đùa một chút thôi. Hắc hắc."
Độc Long cũng nhận ra, không dám trêu chọc nữa.
"Được rồi, có thể nhận ra hắn bị cưỡng hiếp không?"
Dương Minh hỏi.
"Yên tâm, Dương ca, tuyệt đối không nhận ra. Hắn còn rất chủ động, làm dáng rất dâm."
Độc Long nói.
"Tốt, cảm ơn mày."
Dương Minh gật đầu.
"Dương ca, sao lại nói thế? Em thích thế mà."
Độc Long cười nói.
Bạo Tam Lập phất tay bảo Độc Long ra ngoài. Sau đó mở cửa phòng, thấy Quách Kiện Siêu quỳ rạp trên đất như một con chó, bị đá một cái vào mông, nói:
"Sao? Sướng hay không?"
"A không."
Quách Kiện Siêu đau mông, vừa định nói không, vội vã câm miệng. Hắn sợ bị đá nữa, vì mông bây giờ khá yếu:
"Sướng, rất sướng."
"Sướng phải không? Vậy lần nữa nhé?"
Bạo Tam Lập trừng mắt hỏi.
"Không, không, không muốn."
Quách Kiện Siêu vội vàng từ chối.
"Vậy mới đúng. Mày phải biết, mày cưỡng hiếp bạn gái tao, cô ấy khó chịu thế nào."
Bạo Tam Lập cười lạnh.
"Vâng, vâng, em biết rồi, em không dám nữa."
Quách Kiện Siêu vội gật đầu, trong lòng nghĩ: Nam và nữ liệu có thể giống nhau sao? Nhưng hắn không dám thổ lộ ý này ra ngoài.
"Được rồi, sướng rồi đấy. Bây giờ chúng ta nói chuyện chính. Mày cưỡng hiếp bạn gái tao thế nào đây?"
Bạo Tam Lập hỏi.
"A? Không phải vừa nãy?"
Quách Kiện Siêu kinh hãi, ra là chuyện này còn chưa chấm dứt.
"Nói nhảm, đương nhiên không xong, đâu có chuyện tốt như vậy."
Bạo Tam Lập cười lạnh: "Lúc nãy, tay nào của mày sờ Tiểu Kiều?"
"Em. Tay trái."
Quách Kiện Siêu nơm nớp lo sợ.
"Hừ."
Bạo Tam Lập hừ lạnh một tiếng.
"Em. Là tay phải sờ."
Quách Kiện Siêu vội vàng sửa lại.
"Tay phải?"
Bạo Tam Lập hỏi ngược lại.
"Em. Hai tay em đều sờ."
Quách Kiện Siêu không dám giấu nữa. Dù sao, chuyện này chỉ cần hỏi Tiểu Kiều là biết rõ.
"Hắc hắc, mày đã thừa nhận, vậy tha cho tay phải của mày."
Bạo Tam Lập cười hắc hắc: "Tạm thời để mạng chó của mày lại, coi như là tiện nghi cho mày."
"A? Không? Báo ca, tay này của em còn cần để làm việc chứ. Anh chém thì sao em còn làm được việc?"
Quách Kiện Siêu đau khổ nói.
"Mẹ mày. Tay quan trọng hơn mạng mày à? Cho mày chọn, muốn tay hay muốn mạng?"
Bạo Tam Lập mặc kệ.
"Em. Em tất nhiên muốn cả."
Quách Kiện Siêu nhỏ giọng.
"Con mẹ mày, giỏi lắm. Được rồi, người đâu, đánh ngất nó rồi nhét vào bao, vứt xuống sông Hoàng Phố cho cá ăn."
Bạo Tam Lập ra lệnh cho đàn em phía sau.
"Vâng, anh Báo."
Tên đàn em lập tức định ra tay.
"Đừng, đừng, em muốn mạng, muốn mạng, không cần tay."
Quách Kiện Siêu biết mình phải hy sinh một thứ, không còn lựa chọn nào khác.
"Sớm nói thì hay hơn. Chẳng qua bây giờ đã muộn rồi, tao đổi ý rồi. Ném mày cho cá ăn."
Bạo Tam Lập cười lạnh.
"Không, không. Anh chặt tay em đi. Em xin anh, Báo ca, em không muốn chết."
Quách Kiện Siêu vò nát nước mắt, nước mũi chảy ra, gần như đái rỉ quần.
"Cốc cốc cốc."
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Chuyện gì?"
Bạo Tam Lập hỏi.
"Anh Báo, một người bạn của anh đến gặp, có để người này vào không?"
Đàn em gõ cửa hỏi.
"Bạn? Là ai?"
Bạo Tam Lập hỏi.
"Là Dương Minh, Dương ca."
Bạo Tam Lập quyết định trả thù cho bạn gái bị Quách Kiện Siêu cưỡng hiếp. Hắn yêu cầu Độc Long thực hiện kế hoạch, trong đó Quách Kiện Siêu bị buộc phải uống thuốc dẫn đến sự thảm hại. Khi cả hai bên có cuộc trò chuyện căng thẳng, Quách Kiện Siêu rơi vào tình huống khó khăn với sự lựa chọn sống chết. Cuối chương, Dương Minh xuất hiện, làm tăng thêm sự kỳ vọng vào những diễn biến tiếp theo.