Uygur buồn bực vì chuyện gia chủ tự mình tới Ma Cao. Hơn nữa, những chuyện mình làm trước đây hiển nhiên đã khiến gia chủ hết sức bất mãn. Cứ thế, sự ủng hộ của gia tộc đối với mình nhất định sẽ từng bước yếu dần. Đừng nói tranh cử nghị viên, không biết còn có thể tiếp tục ở lại Ma Cao làm việc hay bị chuyển đến nơi nào khỉ ho cò gáy đây!
Nghĩ tới đây, Uygur vô cùng căm hận Dương Minh, nhưng lại không dám trêu chọc hắn. Ngay cả gia chủ cũng không dám, mình có cái *ấy gì để chọc hắn?
Bất quá, Uygur không cam lòng. Nếu mình có thể tiếp tục lưu lại ở Ma Cao để xử lý sự vụ gia tộc thì chuyện này coi như xong. Còn nếu mình bị gia chủ miễn chức, thì… hừ hừ… tuyệt đối sẽ không để cho tên Dương Minh kia sống yên lành, cùng lắm thì cá chết lưới rách, ngọc đá cùng tan.
Ước Thản Tư vô cùng lo lắng vội vã chạy tới phi trường, dù hắn có máy bay riêng nhưng cũng không thể bay lúc nào thích hợp. Dù sao, với khoảng cách xa thì nhất định phải xin phép hãng hàng không mới có thể quyết định được chuyến bay. Nếu không, không chừng hai máy bay đụng nhau thì “oh shit!”
Trong phòng, quản gia mang vẻ mặt rất bất đắc dĩ nói với Ước Thản Tư: "Quản lý báo lại là trong bốn giờ tới cũng không có đường trống."
"Cái gì?" Ước Thản Tư nghe xong, sắc mặt thoáng cái âm trầm xuống: "Bốn giờ nữa cũng không có?"
"Chính xác, gia chủ! Đây là quản lý nói."
"Ngươi không nói cho bọn họ là ta muốn dùng sao?" Ước Thản Tư quát hỏi.
" Có ạ. Nhưng không thể gây ảnh hưởng đến các chuyến bay bình thường ạ!" Quản gia đáp lại cẩn thận.
"Thời gian bay đã xếp dày đặc. Chúng ta mặc dù là đại gia tộc, nhưng liên quan đến đường hàng không quốc gia nên..."
"Mau đi thương lượng lại, hỏi xem nhanh nhất lúc nào có thể bay!" Ước Thản Tư hừ một tiếng, tâm trạng bây giờ thật sự không tốt. Nếu còn chậm trễ thêm bốn giờ nữa thì không thể hoàn tất mọi việc trong 24 giờ. Nghĩ vậy, hắn không khỏi méo mặt.
"Vâng! Tôi đi ngay." Quản gia vội vàng gật đầu. Ngay cả hắn cũng không hiểu vì sao gia chủ hôm nay đột nhiên xúc động, lại muốn bay tới Ma Cao, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn gì rồi.
Ước Thản Tư do dự một chút. Mặc dù biết lúc này quấy rầy Dương Minh lần nữa không tốt, nhưng chuyện quan trọng phải báo cho Dương Minh biết. Chính mình nếu trong 24 giờ không thể chạy tới, trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Bất đắc dĩ, Ước Thản Tư lại bấm điện thoại gọi Dương Minh.
Dương Minh vừa mới nói chuyện điện thoại với Tam Đặc Đốn xong, điện thoại trong phòng lại vang lên. Dương Minh còn tưởng rằng là Tam Đặc Đốn gọi lại, không suy nghĩ nhiều, lập tức bắt máy: "Alo!"
" Dương tiên sinh, tôi là Ước Thản Tư…" Ước Thản Tư không ngờ Dương Minh đã bắt máy nhanh như vậy, cực kỳ ngạc nhiên, vội vàng nói.
"Ước Thản Tư? Có chuyện gì?"
"Là vậy. Dương tiên sinh, chuyến bay nhanh nhất cũng phải bốn giờ sau mới có thể cất cánh, tôi sợ trong 24 giờ không thể đến kịp ạ!"
"Xin ngài thư thả cho tôi thêm vài giờ nữa?" Ước Thản Tư cẩn thận xin.
Dương Minh nhíu mày, không ngờ Ước Thản Tư gọi điện tới vì chuyện này.
"Chừng nào?"
"Trong ngày mai là nhanh nhất." Ước Thản Tư nói. "Dương tiên sinh, tôi không phải không muốn đi, nhưng thật sự có chuyện cần giải quyết."
"Được rồi, vậy thì ngày mai." Dương Minh hơi rõ ràng hơn một chút. "Chờ ngươi đến rồi gọi lại, hiện tại ta bận không tiện nghe ngươi lảm nhảm."
"A, kìa Dương tiên sinh. Tôi muốn đi trong 24 giờ nhưng không được, người không nên dùng gia tộc của chúng tôi để trút giận."
"Ta nói nè, sao mà ngươi cứ lảm nhảm hoài vậy? Bảo ngày mai thì ngày mai, còn có thể động thủ với gia tộc các ngươi hay không, thì tùy thái độ của ngươi ngày mai thế nào!"
"Vâng! Vâng!" Ước Thản Tư cuối cùng cũng yên tâm phần nào. Nếu Dương Minh nói như vậy thì trước khi mình đến, chắc chắn sẽ không có hành động gì: "Dương tiên sinh, ngài yên tâm, tôi rất thành ý!"
"Rồi, không có chuyện gì thì ta cúp máy." Dương Minh nói xong, cũng không nói thêm gì, trực tiếp cúp điện thoại.
Ước Thản Tư thở dài, khẽ lắc đầu. Chính mình sao lại bị khinh thường như thế này? Bất quá hôm nay, bị chính Dương Minh xem thường, cũng thấy không sao!
Sau khi có được sự khẳng định của Dương Minh, Ước Thản Tư bớt căng thẳng. Dù hôm nay không thể đi, ngày mai đã có sự đồng ý của Dương Minh. Mấu chốt là thái độ của mình hôm đó thế nào! Nếu làm Dương Minh hài lòng, chuyện này sẽ kết thúc. Nếu không, e rằng còn rắc rối, phức tạp hơn nhiều!
Nghĩ tới tất cả, đều là do Uygur tự ý quyết định, khiến Ước Thản Tư tức giận vô cùng. Thầm nghĩ, lần này đi Ma Cao, chuyện đầu tiên phải làm chính là loại bỏ Uygur. Địa phương trọng yếu như Ma Cao, người xếp hàng chờ rất dài. Gia tộc nhiều đệ tử như vậy, sao phải dựa vào tên ngu ngốc kia?
Lần này, Dương Minh cũng nghĩ nên lừa gạt Ước Thản Tư để lấy chút máu, nên cũng không quá để ý liệu Ước Thản Tư có thể tới hay không. Tối nay, đã hứa với Trương Tân đi hộp đêm, dù có Ước Thản Tư tới, cũng xem như vô ích.
Tam Đặc Đốn đã chuẩn bị xong bữa tối, liền gọi điện thoại hỏi Dương Minh xem khi nào dùng cơm. Dương Minh suy nghĩ rồi gọi cho Trương Tân để hắn chuẩn bị, cùng nhau xuống lầu ăn tối.
Trong một ngày, ngoại trừ buổi sáng, gần như Dương Minh không ăn gì. Nhìn dáng dấp của Trương Tân cũng chưa ăn gì. Trước khi đi, dặn dò Trương Tân cẩn thận... Không ngờ hắn lại quan tâm như vậy, ngay cả cơm cũng không ăn, cứ ở trong phòng.
"Lão đại, lúc này có chuyện gì mà… đi không?" Trương Tân nhanh chóng tới phòng Dương Minh, nhỏ giọng hỏi: "Nếu chuyện chưa kết thúc, tối nay đi chơi xem như hết hứng rồi!"
"Căn bản không có chuyện gì nữa, ngươi cũng không cần cẩn thận như vậy." Dương Minh cười nói. Trước đó là vì sợ người Đoạn Đầu bang gây bất lợi cho Trương Tân, nhưng giờ chuyện đã xong thì Dương Minh hoàn toàn yên tâm.
Tam Đặc Đốn vẫn cung kính, khép nép, dẫn đám người Dương Minh vào phòng ăn xa hoa nhất, tự mình phân phó phục vụ chuẩn bị món ăn, tất bật từ trước tới sau.
Trong mắt Dương Minh, thái độ của Tam Đặc Đốn bình thường; Vương Mị vì chuyện trước đã thành thói quen, còn Trương Tân và Trương Giải Phóng trợn mắt há mồm khi nhìn thấy. Khi biết Tam Đặc Đốn là chủ khách sạn Douglas, trong lòng đều kinh hãi. Nói Dương Minh ở Ma Cao có quan hệ, có thể dùng phòng xa hoa nhất của khách sạn Douglas, đã đủ rồi!
Nhưng mà có thể khiến chủ khách sạn tự mình phục vụ, hơn nữa còn cực kỳ cung kính như vậy, thật không bình thường! Dương Minh thân phận gì, sao có thể khiến người ta hạ mình phục vụ?
Trong nước còn có thể, nhưng đây là ở Ma Cao, ở nước ngoài, sao lại có chuyện như vậy?
Năng lực thích ứng của Trương Tân rất nhanh, không lâu sau đã hiểu ra. Lão đại chính là lão đại, tới đâu cũng oai phong vô cùng. Còn Trương Giải Phóng thì kinh hãi, cảm giác lần này Dương Minh mang lại thật quá khủng khiếp!
Dù đã nghe Tân kể, Dương Minh từ xưa đến nay luôn khác hôm nay. Ở Tùng Giang, giao lưu tốt lắm, ai nấy đều biết. Nhưng đó chỉ là một thành phố, làm sao ra khỏi thành phố, ra nước ngoài mà vẫn vậy?
Mặc dù Trương Giải Phóng tò mò, nhưng không hỏi thêm, chỉ thầm buồn bực hưởng thụ món ăn.
Chỉ mới ăn một lúc, đã nghe bên ngoài ồn ào. Dương Minh nhướng mày, chưa kịp hỏi chuyện gì xảy ra thì cửa đã bị đẩy ra. Một người trẻ tuổi xông vào, dùng tiếng Anh la hét: "Bản thân là ta muốn xem ai dám dám ở đây… phòng ăn của Lange tiên sinh mà cũng dám chiếm?"
Uygur lo lắng về sự ủng hộ từ gia tộc khi gia chủ Ước Thản Tư đến Ma Cao. Trong lúc đang căng thẳng vì khả năng bị miễn chức, Ước Thản Tư gặp khó khăn trong việc đặt chuyến bay và phải thông báo với Dương Minh về tình hình của mình. Những bất đồng và sự bất mãn trong gia tộc đang dâng cao, đồng thời Ước Thản Tư nhận thức được tầm quan trọng của chuyến đi này. Mâu thuẫn giữa các nhân vật cũng tiềm ẩn những nguy cơ lớn khi mới chỉ bắt đầu tiếp xúc với sự phức tạp của cục diện hiện tại.
Dương MinhTrương TânTrương Giải PhóngTam Đặc ĐốnUygurƯớc Thản Tư