Ồ! Không trả à? Tao cũng sẽ để mày chết đấy.
Dương Minh nhìn Lý Lôi Trì, bình thản nói:
— Chưa nôn tiền ra mà đã nghĩ tới chuyện chết, không có cửa đâu!—
…
Lý Lôi Trì thật muốn chửi cho đã đời!
— Thằng này là ai vậy? Nói chuyện với nó sao mà khó khăn quá vậy?—
Lý Lôi Trì còn chưa kịp nói gì thì người thanh niên phía sau đã đuổi đến nơi.
Thật ra thì nãy giờ chỉ là chút công phu, hắn và Dương Minh mới nói được vài câu mà thôi…
Thanh niên phía sau đuổi tới, nhìn thấy Lý Lôi Trì bị Dương Minh chế trụ, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc! Thân thủ Lý Lôi Trì rất rõ, mặc dù kém xa hắn nhưng có thể chạy trốn thì cũng được đấy, nếu không mình cũng chẳng phải đuổi theo khắp nơi như thế này. Nhưng so với người bình thường, đó là hơn không biết bao nhiêu lần nữa!
— Cảm ơn anh đã giúp tôi bắt hắn!—
Dù thế nào đi chăng nữa, mục tiêu mình truy bắt mấy ngày nay đã bị người khác chế trụ, Lưu Diệp rất cảm kích.
— Không cần cảm ơn, tôi bắt hắn không phải vì anh!—
Dương Minh thản nhiên nói.
Thoạt nhìn người này thư sinh, nhưng nam nhân quá thanh tú, lại khiến người ta cảm thấy ẻo lả như đàn bà. Dáng vẻ cũng giống như là người Hoa. Chính vì vậy hắn dùng Anh ngữ, còn Dương Minh vẫn dùng Hoa ngữ.
Lời của Dương Minh làm cho Lưu Diệp sững sờ, liền hỏi:
— Anh cũng là người Hoa?—
— Tới du lịch thôi.—
Dương Minh nhún vai, trả lời.
— Ha ha. Nếu là người Hoa thì cũng dễ nói chuyện hơn nhiều!—
Lưu Diệp nhìn Dương Minh, rồi quay sang Lý Lôi Trì nói:
— Anh giao hắn cho tôi đi! Tôi trở về cũng có cái để mà báo cáo…—
— Giao cho anh?—
Dương Minh quái dị nhìn Lưu Diệp:
— Lý do?—
— Hả…—
Lưu Diệp ngạc nhiên, thầm nghĩ:
— Mình đuổi theo hắn chẳng phải là để bắt rồi giao cho mình sao? Bắt được thì cứ đưa cho mình mẹ đi—
Bất quá, Lưu Diệp cũng giải thích:
— Là tôi muốn bắt hắn…—
— Ờ! Tôi bất kể hắn có phải là người anh muốn bắt hay không, nhưng hắn đã làm hỏng xe của tôi, tôi phải bắt hắn đền bù!—
Dương Minh nghe Lưu Diệp nói, không chút biểu cảm, nhạt nhạt nói.
— Đền bù?—
Lưu Diệp lúc này cũng chú ý tới chiếc xe của Dương Minh, bánh xe bị đập hư rồi, hẳn là do Lý Lôi Trì làm… Trong lòng đành phải cười khổ. Nếu người bình thường bị Lý Lôi Trì phá hỏng xe, không hoảng sợ đã là tốt rồi, nào giống như người trước mặt này, còn bắt phải đền bù…
Thoạt nhìn, người trước mặt này công phu rất cao, không thể xem thường. Hắn bắt Lý Lôi Trì đền bù, tất nhiên phải có thực lực.
Lưu Diệp cười khổ nói:
— Tiện sinh, tôi là đặc vụ quốc gia, đang thi hành nhiệm vụ bên ngoài, người này tôi phải mang về. Nếu anh tới du lịch, hẳn là phải ủng hộ tôi chứ. Anh yên tâm, xe của anh bị hư tôi sẽ cho người sửa chữa.—
Lưu Diệp nghe Dương Minh nói, hắn là người Hoa tới du lịch, cũng không giấu diếm thân phận của mình. Nghĩ vậy, khi nói ra thân phận, Dương Minh hẳn có thể tỏ vẻ chút mặt mũi. Dù sao cùng một quốc gia, hơn nữa mình cũng coi như đang thi hành công vụ, chắc hắn cũng không cản trở…
— Thi hành nhiệm vụ?—
Dương Minh nhíu mày:
— Anh thi hành hay không liên quan gì tới tôi. Nhưng người này đòi đền gấp đôi, thế nên hắn phải trả tiền tôi, tôi mới tha cho hắn!—
— Tiện sinh, ý là anh không hợp tác với tôi?—
Lưu Diệp hơi tức giận.
— Dù hắn có chút công phu, nhưng cũng không cần gạt người như thế. Đền gấp đôi! Đây chẳng phải là hiếp đáp người khác sao?—
Dương Minh nghe Lưu Diệp nói cũng bực mình:
— Anh nói là đang thi hành nhiệm vụ? Ai biết có gạt người hay không!—
— Hả?—
Lưu Diệp sửng sốt, hơi ngạc nhiên. Nhưng ngay sau đó lấy ra giấy chứng nhận, đưa cho Dương Minh:
— Đây là giấy chứng nhận của tôi, có thể xác nhận thân phận của tôi hay không?—
— Có giấy chứng nhận?—
Dương Minh lấy giấy chứng nhận trong tay Lưu Diệp. Quả thật là giấy của quân đội, hình trên đó đúng là của người này. Tên gọi—
— Lưu Diệp—
… Dương Minh thấy có chút buồn cười:
— Lưu Diệp? Nữ?—
— Nam.—
Lưu Diệp xấu hổ đáp.
— Giả gái?—
Dương Minh tiếp tục hỏi.
— …—
Lưu Diệp nổi giận:
— X-men. Đàn ông chân chính…—
(Bản gốc là "thuần khiết gia môn", khó hiểu nên đổi sang đề cập "đàn ông chân chính")
— Phải không? Uhm! Tôi biết rồi, rất nhiều siêu nữ cũng thế mà.—
Dương Minh gật gật đầu.
Quả thật Lưu Diệp hết chỗ nói.
— Ngành này của anh tôi thấy rất quen. Nhưng tôi chưa từng gặp anh bao giờ?—
Dương Minh nhìn ngành trên giấy chứng nhận của Lưu Diệp, lại so với ngành mà Hạ Băng Bạc cấp cho… có chút nghi ngờ về thân phận người trước mặt này:
— Giấy chứng nhận này không phải là hàng giả chứ?!—
— Chưa từng thấy?—
Lưu Diệp ngẩn người:
— Có ý gì?—
— Rất rõ rồi. Chính tôi cũng thuộc ngành này.—
Dương Minh nói, rồi lấy trong bóp ra một giấy chứng nhận khác đưa cho Lưu Diệp:
— Sau này đừng lấy mấy loại giấy đó ra mà làm trò chuyện! Cùng ngành mà tôi chưa từng nhìn thấy anh đấy!—
Dương Minh vốn chỉ nghĩ là " tin khẩu khai hà" (tạm hiểu là đang chém gió), chưa từng học cách phân biệt giấy tờ thật giả. Nói trắng ra, Dương Minh chỉ là nhân viên của Hạ Băng Bạc, nào biết trong ngành có tên Lưu Diệp thật hay không. Hắn nói vậy chẳng qua là để thử xem thân phận của người này có vấn đề gì không.
— Hả?! Ngươi cũng có sao?—
Lưu Diệp có chút khó tin, nhận lấy giấy chứng nhận. Nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng kỳ quái… thật đúng là cùng ngành!
Thấy vẻ mặt của Lưu Diệp, Dương Minh thầm nghĩ tiểu tử này quả là có vấn đề! Chính mình vốn là nhân viên trực thuộc, mấy lão quái vật cấp cao còn không nhận ra nữa là người bình thường. Mà Lưu Diệp nhìn giấy chứng nhận của mình xong, chẳng những không tỏ vẻ nghi ngờ, bộ dạng này còn có vẻ rất có vấn đề?
Lưu Diệp thực sự không nghĩ tới người trước mặt lại là người của quân đội, một chút khó xử lại xuất hiện. Nhưng sau một chút do dự, hắn liền nói:
— Anh đã là người của quân đội rồi, như vậy thì thân phận của tôi cũng không cần giấu nữa. Thực ra giấy chứng nhận này chỉ là vẻ ngoài thôi. Thân phận thực sự của tôi là phục vụ cho một ngành đặc thù!—
— Ngành đặc thù?—
Dương Minh không ngờ Lưu Diệp có thể giải thích như vậy. Đây chẳng phải là giống hệt mình sao? Cũng thuộc…
— Đúng vậy, đây là giấy chứng nhận thật của tôi! Chắc anh đã nghe qua rồi chứ?—
Lưu Diệp trả giấy chứng nhận lại cho Dương Minh, rồi đưa ra một giấy khác:
— Lãnh đạo đã nói với các anh là phải giúp đỡ, phối hợp vô điều kiện!—
Dương Minh không ngờ Lưu Diệp còn có giấy chứng nhận thứ hai. Từ cách hắn nói chuyện có thể đoán ra, hắn cũng là nhân viên thuộc hệ thống… Và hắn gọi đó là ngành đặc thù…
— Hả?!—
Dương Minh nhận lấy giấy chứng nhận của Lưu Diệp, vừa nhìn thấy đã càng thêm rối trí.
Dương Minh đối diện với Lý Lôi Trì và một thanh niên tên Lưu Diệp đang truy đuổi hắn. Mâu thuẫn nảy sinh khi Lưu Diệp yêu cầu Dương Minh giao Lý Lôi Trì cho mình vì lý do thi hành nhiệm vụ. Tuy nhiên, Dương Minh yêu cầu Lý Lôi Trì phải bồi thường thiệt hại gây ra cho xe của mình. Qua cuộc đối thoại, hai bên dần nhận ra có nhiều điểm chung liên quan đến ngành công việc của họ, dẫn đến những tình huống dở khóc dở cười.