Lão đại, về khách sạn rồi à? Sao mà anh tìm được hay vậy?
Trương Tân kinh ngạc nhìn Dương Minh, tôn kính phục lão đại này đến tận đỉnh cao.
"Ha ha, ta luôn nhớ đường mà. Bất luận ngươi đi hướng nào, ta cũng nhớ hết."
Dương Minh nhàn nhạt cười. Nhớ đường, đối với các sát thủ mà nói, đây là một trong những kỹ năng cần thiết. Phải nhớ rõ đường đi để chuẩn bị đường lui tốt nhất. Dù thành công hay thất bại, luôn phải có lối thoát nhanh chóng. Sát thủ không có đường lui, như thể đang chơi trò chơi sinh tử với chính mạng sống của mình vậy.
Dương Minh là truyền nhân của vua sát thủ, chắc chắn mỗi lúc đều phải để lại cho mình một đường thoát phù hợp. Chỗ nào cũng tiềm ẩn nguy hiểm, kẻ địch núp sau lưng có thể nhảy ra bất cứ lúc nào. Vì vậy, ngay cả khi đi hóng gió, Dương Minh cũng không lơi lỏng cảnh giác. Nhớ đường đã thành một thói quen, thậm chí là bản năng tự nhiên của anh.
Dương Minh cũng không cố ý ép buộc chính mình, mọi thứ đều thuận theo tự nhiên. Nhờ vậy, khi Trương Tân lạc đường, Dương Minh dễ dàng tìm lại được hướng về nhà.
"Lão đại! Hiện tại tôi cảm thấy hình như anh không giống người thường."
Trương Tân bội phục từ tận đáy lòng nói:
"Hẳn rồi! May mắn là tôi đã dự liệu từ trước, từ hồi trung học đã nhận anh làm lão đại. Nếu không, giờ này có biết bao người săn đuổi mà chẳng được."
"Oh!"
Dương Minh nghe vậy, không khỏi cười khổ một tiếng:
"Thật ra, đây chỉ là một kỹ năng thường ngày thôi. Những điều này đều rất đơn giản, chẳng có gì khó khăn cả."
"Quên đi. Đầu óc tôi có vấn đề."
Trương Tân lắc đầu:
"Đừng nói nơi này là nước ngoài, ở Tùng Giang tôi còn chẳng nhớ nổi nữa là."
(DG: Chưa thấy ai như thằng này, tự nhận mình bệnh thần kinh)
"Uhm. Nhưng tôi có cách rồi."
Dương Minh cười cười, nói:
"Ukm? Lão đại, anh còn có tuyệt chiêu gì nữa sao? Mau nói cho tôi biết, có cần đầu óc không?"
Trương Tân vội vàng hỏi:
"Không cần, hoàn toàn không cần."
Dương Minh lắc đầu:
"Tốt rồi! Rất phù hợp với tôi đó."
Trương Tân gật đầu đầy hào hứng:
"Lão đại, mau chỉ cho tôi với."
"Ngươi mua một chiếc máy định vị GPS, tải bản đồ thế giới về, rồi tự sử dụng đi."
Dương Minh đáp.
"Hả?"
Trương Tân sửng sốt, nhưng ngay sau đó nhận ra mình đã bị lừa. Thấy Dương Minh cười cười, vẻ mặt mờ ám, Trương Tân đau khổ nói:
"Lão đại, anh lại đùa tôi sao?"
"Ta nói thật mà."
Dương Minh tiện tay mở hệ thống định vị trên xe:
"Nhìn này, trên xe có hệ thống định vị đấy. Dẫu là tiếng Anh, nhưng chỉ là mấy từ đơn giản, rất dễ dùng."
"Ngất mất!"
Trương Tân nhìn máy định vị trên xe, suýt nữa thì choáng luôn:
"Thì ra trên xe có hệ thống định vị, mình cứ vòng quanh mãi. Sớm biết thế này, mở hệ thống đó lên chắc xong rồi nhỉ. Haizz."
"Cho nên ta mới bảo ngươi phải quan sát kỹ các chi tiết nhỏ bên cạnh người."
Dương Minh tắt hệ thống định vị, dừng xe trước cửa khách sạn, không thêm lời nào rồi xuống xe.
Trương Tân nhìn hệ thống định vị trên xe, thở dài:
"So sánh với lão đại của mình, tôi còn non và xanh lắm!"
(B: quá non và xanh)
Dương Minh vừa vào khách sạn Douglas, Tam Đặc Đốn đã lập tức bước nhanh ra đón.
"Tam Đặc Đốn? Không phải ta đã bảo là không cần chờ sao? Sao ngươi còn chưa ngủ? Bây giờ là bốn giờ sáng rồi."
Dương Minh kinh ngạc, sau đó nhìn thấy một lão già đang ngồi đối diện trên ghế salon. Lão ấy thấy Tam Đặc Đốn chạy sang đây nên cũng đứng dậy đi theo.
Dương Minh đoán đúng nguyên nhân, vì sao Tam Đặc Đốn lại phải chờ mình ở đại sảnh khách sạn. Lão già này chính là tộc trưởng gia tộc South City, Ước Thản Tư.
Suy đoán của Dương Minh đúng hoàn toàn. Lão già này chính là gia chủ của gia tộc Ước Thản Tư ở South City. Hắn bay đêm đến Ma Cao, tới khách sạn Douglas. Tam Đặc Đốn đón tiếp hắn một cách hết sức cung kính, nhưng vẫn để cho hắn ngồi chờ ở đại sảnh.
Từ lúc biết rõ năng lực của Dương Minh, Ước Thản Tư đã mang tâm trạng cầu xin. Ngay cả Elise tiểu thư cũng xác nhận sự thật, lại còn không có ý định can thiệp, vậy chỉ còn trông chờ vào mình.
Nói cách khác, nếu Dương Minh không tha thứ, không thể kìm chế cơn giận, gia tộc South City có thể sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Ước Thản Tư hy vọng nhất chính là cầu xin Dương Minh tha thứ.
Sau khi Tam Đặc Đốn chuyển lời, Ước Thản Tư không tức giận mà ngồi yên trong đại sảnh, chờ đợi Dương Minh trở lại.
Dù vẻ ngoài tiều tụy, nhưng với tư cách là gia chủ gia tộc South City, lão vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Tam Đặc Đốn cũng thế, không có lý do gì để rời đi, chỉ đành ở lại cung phụng ông. Ước Thản Tư tất nhiên cũng vui vẻ tiếp đón. Ban đầu, hắn muốn tìm hiểu về tính cách và sở thích của Dương Minh, nhưng không biết hỏi ai. Vừa hay có Tam Đặc Đốn ở đây, liền hỏi.
Tam Đặc Đốn không giấu diếm, trả lời minh bạch tất cả. Về chuyện Đoạn Đầu bang bị diệt, Ước Thản Tư rõ như lòng bàn tay, không cần nhắc lại. Hắn kể về Phi Xa bang, Dương Minh đã tiêu diệt 4 người một cách âm thầm.
Nghe chuyện này, Ước Thản Tư giật mình. Không nghĩ rằng Tam Đặc Đốn lại nói thật. Dù sao, hắn là lão đại của một phương, chuyện này chắc chắn đúng.
Nhưng đây là chuyện động trời. Nghĩ kỹ, trong một đêm, Dương Minh tiêu diệt cả gia tộc Lancer cũng là chuyện không tưởng. Người có uy lực như vậy, nếu không có chỗ lợi hại, làm sao có thể tin được?
Ngoài ra, Ước Thản Tư cảm thấy lần này đến nhận tội với Dương Minh là hành động sáng suốt. Nếu không, ngày mai gia tộc South City rất có thể sẽ bị xóa tên khỏi bản đồ.
Về mối quan hệ giữa gia tộc Douglas và Dương Minh, ông cũng nghe chút ít, nhưng càng nghe lại càng thấy kỳ quái. Tại sao Dương Minh lại chơi thân với gia tộc Douglas? Trước kia, họ không phải là địch của nhau sao? Có vẻ như quan hệ hiện tại cũng không tệ lắm.
Dù sao, tất cả đều là tin tức đáng để phấn chấn tâm trí.
Dương Minh thể hiện khả năng nhớ đường ấn tượng, giúp Trương Tân tìm đường về khách sạn một cách dễ dàng. Trương Tân bộc lộ sự ngưỡng mộ đối với Dương Minh và cảm thấy mình còn non kém. Khi trở về, Dương Minh gặp gỡ Ước Thản Tư, gia chủ gia tộc South City, người đến nhận lỗi và cầu xin Dương Minh tha thứ cho gia tộc mình. Ước Thản Tư cảm nhận rõ ràng sức mạnh của Dương Minh và nhận ra sự cần thiết phải đến gặp anh để tránh gặp rắc rối.