Nếu có thể dễ dàng xử lý như vậy thì còn nói làm gì, nhưng mà.
Lưu Diệp lộ vẻ mặt cổ quái.
— "Nhưng mà cái gì?"
Dương Minh có chút kỳ quái.
— "Nhưng mà... vấn đề mấu chốt là trợ thủ của ta bị hắn đánh nằm dài dưới đất, trong hoàn cảnh cấp bách nên rút súng ra bắn, nhưng mà..."
Lưu Diệp nói tới đây, lại do dự một chút, vừa muốn nói vừa không.
— "Nhưng mà cái gì? Ta nói này, Lưu Diệp, sao ngươi cứ ấp úng như vậy? Chuyện như thế nào mà khi ngươi kể có vẻ gấp gáp quá vậy?"
Lưu Diệp khiến Dương Minh cảm thấy có chút không kiên nhẫn, vừa trừng mắt, vừa lớn tiếng:
— "Ta nói rồi. Nhưng ngươi đừng không tin mà!"
Lưu Diệp thì thầm, hạ thấp giọng xuống.
— "Ta tin, ngươi nói đi."
Dương Minh phát hiện Lưu Diệp có điều gì đó giấu giếm.
— "Người này đao thương bất nhập! Đạn bắn vào trán của hắn mà lại bị dội ngược ra."
Lưu Diệp nói:
— "Ngươi có thể tưởng tượng ra sao? Đầu của một người mà còn rắn chắc hơn đạn, chuyện này thật sự sao lại có thể được?"
— "Đao thương bất nhập?"
Dương Minh kinh ngạc sững sờ:
— "Đạn bắn vào đầu mà lại dội ra?"
Nhìn thấy vẻ mặt Dương Minh kinh ngạc, Lưu Diệp còn tưởng rằng Dương Minh không tin, cười khổ nói:
— "Ta đã nói rồi, chuyện này đúng là khó tin. Ngươi không tin cũng phải chứ. Nhưng chuyện ta kể vẫn là thật."
— "Ta có nói là không tin sao?"
Dương Minh lắc đầu, rất kinh ngạc vì hắn đang nhớ đến một người, chính là Jeter bóng tối (DG: Việt để chữ "sâm". Chuối quá nên ta đổi thành "bóng tối"), mà Dương Minh đã gặp ở Lancer gia tộc, cũng đã từng nhìn thấy tồn tại tương tự như siêu nhân kia.
Chẳng lẽ Lưu Diệp cũng gặp phải loại người này? Người này có quan hệ gì với Jeter không? Nghĩ tới đây, Dương Minh vội hỏi:
— "Lý Lôi Trì đâu?"
Lưu Diệp trả lời:
— "Ở cứ điểm bên này của tổ 3."
— "Đang chuẩn bị dẫn độ hắn về nước. Có chuyện gì không?"
— "Hắn có nói trong chip là bán cho tổ chức hay cá nhân hay không?"
Dương Minh hỏi.
— "Chưa hỏi rõ, ta chỉ hỏi hắn đã giao chip cho người nào rồi, rồi vội vàng dẫn người đến để áp giải hắn. Về phần người bên kia thuộc tổ chức hay cá nhân thì ta không rõ."
Lưu Diệp trả lời:
— "Vậy sao, chuyện này rất trọng yếu sao?"
— "Ta chỉ muốn xác nhận một chút."
Dương Minh do dự một lát rồi nói:
— "Trước kia, ta từng giao chiến với một người có đặc điểm tương tự như vậy, nên không thể chắc chắn người ngươi nói có phải là cùng một người với họ hay không."
— "Gì? Trước kia ngươi đã đấu với người giống như vậy?"
Lưu Diệp mở to hai mắt:
— "Điều ngươi nói là thật sao? Người kia cũng đao thương bất nhập?"
Dương Minh gật đầu:
— "Ừ. Người đó cũng giao chiến giống vậy, đao thương bất nhập, da thịt như tường đồng vách sắt, ta đánh vào chẳng có chút tác dụng gì."
— "Kết quả thế nào?"
Lưu Diệp dù thầm cảm thấy kính sợ, nhưng hắn không nghi ngờ lời của Dương Minh. Dù sao, với thân phận hiện tại, họ không cần mấy chuyện khoe khoang vô lý.
— "Ta giết hắn. Nhưng cũng tốn công phu lắm."
Dương Minh thở dài, nhún vai:
— "Hắn bị ta dụ chạy tới nồi hơi cao áp. Dù bối cảnh của hắn ra sao, cuối cùng cũng bị nấu lại thành hơi nước."
— "Như vậy cũng được à."
Lưu Diệp vẻ mặt hoảng sợ:
— "Anh em, ngươi quá ghê gớm rồi, mà còn nghĩ ra cách đó nữa."
— "Chứ còn cách nào khác? Chỉ trách hắn là quái thai thôi."
Dương Minh nói:
— "Đao thương bất nhập, ta đánh lên người hắn cứ như đánh vào cục sắt vậy. Ta chỉ còn cách nghĩ đến việc trực tiếp tiêu diệt hắn."
— "Nói vậy, hai người cũng rất giống nhau, chừng có liên hệ gì đó chứ."
Lưu Diệp gật đầu:
— "Vậy bây giờ chúng ta..."
— "Đi gặp Lý Lôi Trì lần nữa."
Dương Minh quyết định.
— "Ừ. Ta liên lạc trước đã."
Lưu Diệp vừa nói vừa lấy điện thoại, bấm một dãy số, báo rằng muốn gặp Lý Lôi Trì rồi cúp máy.
— "Đi thôi, Dương tiên sinh."
Lúc trước, Lưu Diệp vì kích động mà gọi Dương Minh là người anh em, nhưng giờ đã bình thường hơn, gọi:
— "Dương tiên sinh."
Dương Minh đáp:
— "Ờ. Gọi tôi là anh em hoặc gọi trực tiếp là Dương Minh đi, gọi là tiên sinh nghe kỳ kỳ lắm."
Dương Minh vỗ vai Lưu Diệp:
— "Sau này huynh đệ cùng chiến hào, ta cũng vậy. Không gọi ngươi là Lưu tiên sinh, gọi ngươi là Tiểu Diệp đi."
— "Được."
Lưu Diệp gật đầu. Dù cái tên "Tiểu Diệp" có chút nữ tính, nhưng từ nhỏ cha mẹ đã gọi vậy, quen dần rồi thành thói.
— "Ta gọi ngươi là Dương Minh, đi thôi, bên kia đã liên hệ xong rồi."
— "Ở đâu vậy?"
Dương Minh hỏi.
— "Ngoại ô thành phố, một nhà máy sửa chữa ô tô, đó chính là cứ điểm của chúng ta. Loại nhà máy này có phần người Hoa làm việc bên trong, không cần phải quá chú ý, cũng sẽ không ai để ý đâu."
Lưu Diệp giải thích.
Dương Minh gật đầu:
— "Ta đi tìm xe."
— "Như vậy tốt quá, so với đi taxi an toàn hơn."
Lưu Diệp nói.
Việc tiếp theo là Dương Minh gọi điện cho Tam Đặc Đốn, bảo hắn chuẩn bị một chiếc xe đơn giản, không quá nổi bật. Tất nhiên, Tam Đặc Đốn lập tức đồng ý.
Dương Minh và Lưu Diệp xuống lầu, trước khách sạn nhìn qua thấy một chiếc Passat phổ biến. Loại xe này khá nhiều trên đường, không phải xe mới, rất thích hợp để sử dụng.
— "Chiếc xe này khá ổn, ta dùng trong thời gian lưu lại đây vậy."
Dương Minh hài lòng nhận chìa khóa từ Tam Đặc Đốn.
Tam Đặc Đốn thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ vì đã đoán đúng ý Dương Minh. Trước đó chiếc xe thể thao, dù Dương Minh không nói rõ, nhưng Tam Đặc Đốn nhận ra Dương Minh không hài lòng. Lần này, hắn đã chọn một chiếc xe tầm trung, dùng để đi lại dễ dàng hơn, cũng phù hợp với phong cách của Dương Minh, thể hiện rõ sự thích thú.
— "Ngươi lái đi."
Dương Minh đưa chìa khóa cho Lưu Diệp.
Lưu Diệp không từ chối, nhận chìa khóa. Dù sao, chỗ nhà máy đó chỉ có hắn biết, Dương Minh lái xe đi tìm cũng chẳng đảm bảo làm gì.
Đi suốt một đoạn đường mà không gặp trở ngại, ra tới ngoại ô thành phố, nơi nhà máy của Lưu Diệp nói chính là xí nghiệp sửa chữa ô tô gần đó. Trước mặt là khu vực kinh doanh, công nhân đang tất bật xử lý xe.
Ngay khi Dương Minh và Lưu Diệp xuống xe, một người đàn ông mập mạp tiến tới:
— "Hai vị có cần giúp gì không?"
— "Người của tôi."
Lưu Diệp thì thầm với Bàn Tử.
— "Di—"
Bàn Tử sửng sốt, nhìn Dương Minh một cái, không nói gì, chỉ gật đầu:
— "Đi theo tôi."
Bàn Tử là nhân viên quản lý tại đây, thực chất cũng là người của tổ công tác bên ngoài trong cục điều tra bí mật. Thường ngày không có chuyện gì, hắn vẫn làm việc bình thường. Hắn và Lưu Diệp đã gặp qua mấy lần, quen biết nhau. Người bên cạnh Lưu Diệp là lần đầu gặp mặt.
Cuộc trò chuyện giữa Lưu Diệp và Dương Minh xoay quanh một nhân vật bí ẩn có khả năng chịu đựng đạn như thép. Lưu Diệp bày tỏ lo ngại về người này sau khi chứng kiến một trợ thủ bị đánh bại. Dương Minh, người từng gặp một kẻ tương tự, nghi ngờ có liên quan đến nhau. Họ quyết định truy tìm Lý Lôi Trì để làm rõ thông tin về một chip mà hắn đang giữ. Nhân vật Lưu Diệp và Dương Minh phát triển mối quan hệ, hướng tới mục tiêu chung.