Dịch + Biên: Phong Lăng
- A, không phải, chúng em hẹn ở nhà hàng.
Trần Mộng Nghiên lắc đầu, nói.
Vừa nghe Trần Mộng Nghiên phủ nhận, Vương giáo sư càng chắc chắn hơn, nơi đây làm gì có nhà hàng nào? Đây là kiểu bạn bè gì chứ?
Trong suy nghĩ của Vương giáo sư, Trần Mộng Nghiên là sinh viên, người mời nàng đi ăn chắc chắn cũng là sinh viên. Sinh viên cùng nhau đi ăn thì ai lại đi một mình? Chẳng phải chuyện phiếm sao?
- À? Người bạn kia của em làm nghề gì?
Vương giáo sư cũng không vạch trần, mà gật đầu hỏi.
- Cũng là sinh viên trường ta, bên hệ máy tính.
Trần Mộng Nghiên trả lời.
- Cũng là sinh viên trường ta à.
Vương giáo sư bĩu môi, trong lòng không ngừng xoay chuyển suy nghĩ. Quả nhiên người mời cũng là sinh viên trường, như thế thì càng không khả thi!
Học chung một Tso mà không đi chung? Lừa ai đó?
- Vâng.
Trần Mộng Nghiên đáp nước đôi, vẫn cùng Vương giáo sư trò chuyện, nhưng trong lòng cũng không yên tâm. Không biết kết quả thế nào, Dương Minh sẽ xử lý chuyện này ra sao?
- Mộng Nghiên, lát nữa ngồi xe tôi, chúng ta cùng đi.
Vương giáo sư chắc chắn Trần Mộng Nghiên đang lừa mình, vì thế nhất định phải đi theo nàng. Để xem nàng giải thích thế nào khi đến nơi.
- Không cần đâu.
Trần Mộng Nghiên lắc đầu từ chối.
Vương giáo sư thấy Trần Mộng Nghiên cũng đi tới bãi đỗ xe cùng mình, tuy nàng nói không cần nhưng ông nghĩ rằng nàng chỉ lịch sự, khiêm tốn thôi, nên không để tâm. Nếu không, chẳng lẽ nàng không lên xe mà đi bộ tới đó sao? (DG: ý ông Vương là muốn lên xe của mình.)
Vào bãi đỗ xe, Vương giáo sư lấy chìa khóa, mở cửa một chiếc Mazda 6, rồi gọi Trần Mộng Nghiên. Ông muốn cho nàng thấy điều kiện gia đình mình, không tồi chút nào, còn có xe đẹp nữa. Nếu nàng gả vào đây, cũng không thiệt thòi gì.
Nhưng khi ông xoay người phát hiện Trần Mộng Nghiên lấy chìa khóa mở cửa một chiếc Audi S5, ông lập tức trợn mắt há hốc mồm!
Chiếc Audi S5 này so với chiếc Mazda thì đắt hơn rất nhiều, loại xe này bán còn có giới hạn đó! Đến khi Trần Mộng Nghiên ngồi vào ghế lái, Vương giáo sư mới dụi dụi mắt, không khỏi nhìn nàng thêm lần nữa!
Ban đầu, nhìn quần áo Trần Mộng Nghiên mặc bình thường, ông nghĩ gia đình nàng cũng là công chức viên chức, nên không có nhiều tiền. Nhưng giờ thấy nàng lái chiếc Audi S5, ý nghĩ đó lập tức thay đổi.
Xe này trong nhà không có chút tiền mua nổi sao?
Như thế, gả Trần Mộng Nghiên cho cháu trai của ông, làm dâu của nhà họ, cũng không phải là trèo cao. Nhưng hiện tại, ông nhận thấy đối sách của mình có vẻ không đúng, gia cảnh của nàng thế này chắc chắn không dễ dàng đáp ứng yêu cầu của ông.
Vương giáo sư thở dài, chính ông đã sơ suất. Mỗi ngày vội vàng đi đi lại lại, không quan tâm đến hồ sơ sinh viên. Nếu biết gia cảnh của Trần Mộng Nghiên như thế, ông đã thay đổi phương pháp, dùng cách mềm mỏng hơn.
Ở trường, ông thường tỏ thái độ không quan tâm đến chuyện bên ngoài, nhưng giờ đây, xem ra thái độ đó không phù hợp nữa.
Sau một hồi suy tính, Vương giáo sư mới khởi động xe, theo sau chiếc Audi của Trần Mộng Nghiên.
---------------------------------------------------------------------------
Trần Mộng Nghiên lái xe đến bãi đỗ của khách sạn Quốc Tế Tùng Giang (tức khách sạn đối diện chỗ cũ). Vương giáo sư không nghĩ nơi nàng dùng cơm lại chính là đây! Đây chính là khách sạn cao cấp nhất Tùng Giang, ăn một bữa mà phải mấy ngàn thì mới đỡ mất mặt.
Chẳng lẽ Trần Mộng Nghiên thực sự hẹn bạn ở đây sao? Vương giáo sư nhíu mày, nhưng lại không quá tin tưởng. Theo lời nàng nói trước đó, vẫn còn nhiều khoảng hở, nên ông chỉ có thể cầu mong là nàng đang nói dối.
Đến nơi rồi, đường lui đã không còn. Dù sao đi nữa, ông cũng chỉ còn cách kiên trì bước tiếp:
- Trần Mộng Nghiên, bạn em đến chưa? Đang ở đâu?
- Hẳn là đã đến rồi. Em đi hỏi quầy phục vụ một chút.
Trần Mộng Nghiên khóa xe, bước vào sảnh khách sạn. Vương giáo sư lúc này càng tin rằng nàng đang lừa ông!
Hỏi phục vụ quầy lễ tân? Phục vụ nào mà nhớ rõ từng khách, rồi còn nhớ rõ bạn bè của khách nữa? Không có thì nói không có, cần gì phải hỏi?
Ông nghĩ, Trần Mộng Nghiên chắc chắn đã đặt bàn trước, rồi sau đó nói với ông số phòng khiến ông cảm thấy ngại ngùng rồi rút lui. Trong lòng ông đã sẵn sàng lật tẩy âm mưu của nàng, không để nàng dễ dàng đạt được mục đích.
Chính vì vậy, ông không nói gì, chỉ cười âm thầm nhìn nàng đi tới quầy lễ tân, giữ vẻ bình tĩnh đứng trong hành lang khách sạn. Dù giá cả cao ngất, nhưng đối với Vương giáo sư, chẳng đáng là gì. Con trai ông làm giám đốc, lương cao cũng là chuyện bình thường!
Gần đây, lão chủ nhiệm hệ đã sắp về hưu, đang tranh vị trí cùng một phó chủ nhiệm khác. Phó chủ nhiệm đó quen biết không bằng, ông chỉ cần vài câu là có thể tranh thủ được chỗ.
Ông còn đang cân nhắc liệu có nên dành thời gian nói chuyện với chủ nhiệm hệ máy tính Tiếu Tình để mua chút quà cho cha nuôi của nàng hay không, hoặc trực tiếp đi tìm Lưu Duy Sơn. Thật lòng mà nói, dù có vàng, ông cũng chẳng dám chắc chắn mọi chuyện, nhưng chủ yếu là do Tiếu Tình và bối cảnh của nàng còn non trẻ, ông nghĩ chắc nàng sẽ giúp đỡ.
Lưu Duy Sơn là phó hiệu trưởng trường, có tiếng nói lớn trong quyết định bổ nhiệm và sát hạch. Hiệu trưởng thường không thích nhúng tay, quyền quyết định nằm trong tay ông.
Thật ra, bên ngoài, Vương giáo sư trông có vẻ thanh cao, nhưng thực chất là người rất ham quyền lợi. Nếu không, sao ông lại ganh đua chuyện này chuyện kia? Dưới trướng, cũng không dùng chức vụ để ép buộc Trần Mộng Nghiên phải quen biết cháu ông.
Nhưng điều ông muốn chính là vị trí chủ nhiệm hệ kinh tế. Chức đó gần như chắc chắn là của ông rồi. Chắc Trần Mộng Nghiên cũng biết điều đó, nên sẽ phải suy nghĩ thật kỹ.
Vương giáo sư đang rất hưng phấn thì Trần Mộng Nghiên đã tới quầy phục vụ.
- Xin chào cô, có chuyện gì vậy?
Thấy nàng tới, một nhân viên phục vụ đứng sau quầy vội hỏi.
- À, Dương Minh có đặt một phòng ở đây! Hắn đã đến chưa?
- Dương Minh?
Nhân viên phục vụ hơi sửng sốt, định hỏi nàng đặt mấy chỗ thì đột nhiên nhớ ra.
Dương Minh không phải là người mà Tổng giám đốc Quách Kiến Siêu tự mình dặn dò sao?
Hơn nữa, vừa rồi Quách Kiến Siêu còn đặc biệt đón tiếp ở cửa sảnh! Làm cho các nhân viên đều nhớ kỹ, Dương Minh là khách quý của khách sạn, có thể sử dụng phòng VIP bất cứ lúc nào.
Trần Mộng Nghiên và Vương giáo sư có cuộc trò chuyện căng thẳng về một bữa ăn hẹn hò. Vương giáo sư nghi ngờ Trần Mộng Nghiên nói dối về người bạn hẹn gặp. Khi đến khách sạn cao cấp, Vương giáo sư càng hoài nghi hơn về thân thế của Trần Mộng Nghiên khi nàng lái một chiếc Audi S5. Sau đó, nàng tới quầy phục vụ hỏi về Dương Minh, người bạn đã đặt phòng. Sự phát hiện này làm thay đổi cách nhìn của Vương giáo sư về Trần Mộng Nghiên.