Dương Minh cảm thấy có chút tức cười, đứng nhìn Vương giáo sư đang đứng trước mặt này.
Kỳ thật, cũng không phải toàn bộ các giáo sư đều có phẩm chất thanh cao không màng danh lợi, chắc hẳn sẽ có những con sâu làm rầu nồi canh, ví dụ như Vương giáo sư đây.
- Tôi có nghỉ học hay không thì liên quan quái gì ông?
Dương Minh cười như không cười nói:
- Huống hồ, người xông vào phòng mà la hét chính là ông, tôi còn chưa biết ông là ai, ông đã mắng tôi như tát nước vậy à? Không những mắng tôi mà còn mắng cả trưởng bối của tôi nữa. Xong rồi, chính xác là cha nuôi của tôi đang ngồi đây!
- Cha nuôi của ngươi? Hừ, ta đứng đây lâu như vậy rồi mà hắn còn không tiến tới bắt tay chào hỏi, đây là kiểu thái độ gì? Cha nuôi chó má chứ cha nuôi!
Trong lòng Vương giáo sư vốn đang nén lửa giận, tâm trạng vô cùng không tốt, vì vậy vừa mới nói mấy câu liền mắng ngay.
Sau khi Vương giáo sư xông vào, Lưu Duy Sơn chợt nghe thanh âm của hắn thì thấy có chút quen thuộc. Sau đó, khi hắn tự xưng là Vương chủ nhiệm bộ môn kinh tế, thì ông đã nghĩ ra người đến là ai.
Mấy ngày nay, vì chuyện có thể lên làm chủ nhiệm hay không mà Vương giáo sư không ít lần chạy tới chạy lui, hướng phòng làm việc của mình lượn lở để nộp báo cáo công tác. Thực tế, cũng chỉ muốn lo lót cho tốt. Điểm này trong lòng Lưu Duy Sơn biết rõ.
Bất quá, Lưu Duy Sơn vốn là người không bao giờ đặt tiền lên cao quá đầu, hơn nữa thái độ làm người lại rất quy củ, nên đối với cử chỉ tặng quá của Vương giáo sư cứ coi như không hay.
Vốn, Lưu Duy Sơn thấy hắn cũng tội nên ông cũng kệ, muốn chừa chút tình cảm cho hắn, nên lâu lâu cũng châm chước một ít. Ai ngờ hắn ngày càng lấn tới, càng không thể tưởng tượng nổi. Thậm chí còn đem mình ra để chửi, điều này khiến Lưu Duy Sơn dở khóc dở cười, đồng thời thật sự có chút tức giận!
- Vương giáo sư, ngươi hồ nháo nãy giờ đủ chưa?
Lưu Duy Sơn đứng thẳng người, xoay mặt sang hướng nói với hắn:
- Đây là nơi công cộng, ngươi cãi nhau ở đây còn ra thể thống gì nữa?
- A?
Vương giáo sư thấy Lưu Duy Sơn, liền lập tức trợn tròn mắt. Hắn có chút không hiểu ra sao cả, Lưu hiệu trưởng của mình cần phải lấy lòng như thế nào mà lại chạy đến chỗ này?
Bất quá, sau khi kỳ quái qua đi, điều Vương giáo sư đón nhận chính là sự sợ hãi thật sâu. Mồ hôi lạnh trên trán cứ chảy xuống! Trong gian phòng này, người lớn tuổi nhất cũng chỉ có một mình Lưu Duy Sơn, ngoài hắn ra đều là học sinh, suy ra cha nuôi trong miệng thằng nhãi kia chính là ông ấy.
Như vậy, ực, người mình vừa mắng chẳng phải là Lưu Duy Sơn sao? Cái này, mình sao lại đem phó hiệu trưởng ra mà mắng chứ? Người kia có quyền quyết định vị trí tương lai của mình a!
Nguy hiểm hơn là không biết còn giữ được chức phó chủ nhiệm hay không đây? Mẹ nó chứ, đâu đâu cũng là nguy hiểm, lý lịch mình tuy rằng lão thành, nhưng lớn thì tính là gì! Mấy trường đại học khắp nơi tuy có mời giáo sư về hưu dạy, nhưng người ta là hiệu trưởng, một câu nói thôi đã ảnh hưởng đến công tác của mình rồi!
- Lưu hiệu trưởng, sao ngài lại ở chỗ này?
Vương giáo sư đầu đầy mồ hôi lén nhìn Lưu Duy Sơn, chỉ hận không thể tự tát mình hai cái thật đau. Đúng là cái miệng hại cái thân, chuyến này thì thôi, tiêu rồi!
- Tan sở ta được nhi tử mời ăn cơm, tại sao ta lại không được ở trong này?
Lưu Duy Sơn nhíu nhíu mày:
- Nhưng thật ra ngươi, Vương giáo sư, ngươi đột nhiên xông vào đây, sau đó còn nói mấy câu làm ta không hiểu ra sao cả, ngươi có ý gì?
- Thực sự xin lỗi, Lưu hiệu trưởng. Ta chỉ là... có chút kích động nên mới nói bừa.
Vương giáo sư cẩn thận nhận lỗi:
- Bất quá, thật sự ta không có ý mắng ngài, ta không có ý mắng ngài!
- Không phải mắng ta? Ta nghe rõ chính là ngươi mắng ta a?
Lưu Duy Sơn hừ lạnh một tiếng:
- Vương giáo sư, làm người đứng đầu ngành giáo dục, trước tiên chúng ta cần phải có tố chất vốn có, tiếp theo là đầu óc tỉnh táo! Ngươi đã thất lễ xông vào mà không phân rõ trắng đen, lại còn hảo hảo mắng người. Ngươi nói là do kích động nên nói bừa, ta sẽ không truy cứu. Bất quá, ngươi có vấn đề về đầu óc à? Ngươi vừa rồi luôn mồm mắng nghĩa phụ của Dương Minh, chẳng phải là mắng ta sao? Trong căn phòng này còn có người cha nuôi thứ hai của hắn sao?
- Cái này...
Vương giáo sư nhất thời nghẹn lời, không nghĩ tới mình lại nguỵ biện cho đã, lại càng làm Lưu Duy Sơn thêm ấn tượng xấu. Nhất thời rất hối hận. Sớm biết như vậy, không bằng mình thẳng thắn nhận lỗi, có thể còn tranh thủ chút ấn tượng “thành thật”. Con mẹ nó chứ!
Giờ thì trộm gà không được còn mất nắm gạo, Vương giáo sư buồn bực không thôi. Nhìn thấy Lưu Duy Sơn vẻ mặt phẫn nộ, nhất định là giấc mộng của mình đã vỡ rồi! Mong sao chiếc chức phó chủ nhiệm vẫn còn giữ được, đó mới là đại cát.
Hôm nay, sao mình lại vậy? Tại sao lại không lý trí mà chạy đến đây?
- Mộng Nghiên, ngươi đến rồi à, mau ngồi đi!
Lưu Duy Sơn cũng không rảnh đi phản ứng với Vương giáo sư, vẫy tay gọi Trần Mộng Nghiên đang đứng phía sau, còn đang ngơ ngẩn.
Lúc trước, Trần Mộng Nghiên đã nghĩ đến nhiều phương án mà Dương Minh có thể dùng để đối phó Vương giáo sư, nhưng chưa từng nghĩ tới, Dương Minh lại có thể mời Lưu Duy Sơn, dùng cách này để khiến Vương giáo sư biết khó mà lui!
Đương nhiên, nếu Vương giáo sư biết trước có Lưu Duy Sơn ở đây thì đã chạy mất rồi, nhưng hiện tại đã đến mức này, đừng nói hắn có thể đi hay không, kết quả ra sao còn chưa rõ.
- Vương giáo sư phải không? Tôi cùng nữ minh hữu của tôi mời nghĩa phụ ăn cơm, ngài muốn thì có thể ngồi xuống dùng chút gì đó.
Dương Minh cười như không cười, kéo Trần Mộng Nghiên ngồi xuống bên cạnh, rồi nói với Vương giáo sư:
- Nếu nghĩa phụ đã biết ngài, vậy tạm thời tin tưởng ngài là Vương giáo sư đi. Lần trước làm phiền, xin bỏ qua!
- Cái này...
Vương giáo sư nhất thời đỏ mặt. Dương Minh nói như vậy, dù là giải thích, nhưng rõ ràng đang châm chọc hắn, khiến Vương giáo sư rất xấu hổ, chỉ biết cúi đầu, không biết nên nói gì.
- Lão Vương à, không phải tôi nói ngươi, nhưng hôm nay ngươi làm chuyện này thật có chút không đúng!
Lưu Duy Sơn lắc đầu, có chút thất vọng:
- Đúng rồi, ngươi tới nơi này, rốt cuộc có việc gì? Làm sao ngươi đi cùng Trần Mộng Nghiên? Giờ phút này, Vương giáo sư không còn dám nói ra mục đích thực sự nữa. Trần Mộng Nghiên lại là con dâu của Lưu Duy Sơn, cho dù mình có mười lá gan cũng không dám ép nàng với cháu trai của mình!
Cái này đúng là tự tìm chết rồi. Tuy rất yêu thương cháu trai, nhưng Vương giáo sư còn chưa đến mức đó! Hơn nữa, từ chiếc xe thể thao do Trần Mộng Nghiên lái cũng rõ nhà nàng không thiếu tiền, người ta cũng sẽ không chú ý chút tài sản nhỏ của mình.
Haizz, thật sự là tự đập chân vào đá! Vương giáo sư có cảm giác ‘nếu biết vậy thì chả làm’, sao lại không nghe theo lời Trần Mộng Nghiên nói, tin tưởng nàng, bỏ qua là xong rồi!
- Không, không sao đâu. Tôi chỉ là đi dạo thôi.
Vương giáo sư xấu hổ nói.
- Thật à? Đi dạo chút thôi?
Lưu Duy Sơn lắc đầu:
- Chắc ngươi cũng không nói thật đâu. Thôi bỏ đi, chuyện ngươi tới làm tôi cũng không cần biết, trở về nghĩ lại cho kỹ đi.
Dương Minh chứng kiến Vương giáo sư la mắng mình và cả trưởng bối của mình, Lưu Duy Sơn, khiến không khí trở nên căng thẳng. Sau khi Lưu Duy Sơn xuất hiện, Vương giáo sư hoảng loạn nhận ra mình đã mắng người có quyền quyết định tương lai của mình. Dù bị chỉ trích, Vương giáo sư cố gắng xin lỗi nhưng càng làm cho tình hình thêm tồi tệ khi không dám thừa nhận mục đích thực sự của mình.