- Thật không hiểu nổi hai người! Muốn không nói thì mau mau thừa nhận đi.

Trầm Cuồng Ngưu bĩu môi:

- Tỷ, hắn hiện tại là giám đốc công ty, ở Tùng Giang là đại nhân vật a. Nếu không phải tỷ phu của ta thì chẳng lẽ không có chuyện làm nên đưa người đi xem bệnh? Tỷ nếu không phải nữ nhân của hắn sao lại để cho hắn ôm, như thế nào một chút phản kháng cũng chẳng có?

Dương Minh cười khổ, không nghĩ tới nãy giờ Trầm Cuồng Ngưu nói còn chê ít, còn phân tích rõ ràng, mạch lạc ra nữa.

- Tiểu hài tử thì biết gì? Dương Minh vì có chuyện nên mới làm vậy, còn chuyện ngươi nói có liên quan gì?

Trầm Vũ Tích khiển trách đệ đệ một câu.

- Hảo nha, không nói nữa còn không được sao?

Trầm Cuồng Ngưu đảo mắt trắng dã rồi nói:

- Tỷ phu, xe này thật thoải mái a. Bữa nào đệ mang bạn gái đến ngồi một chút được không?

- Cuồng Ngưu, ngươi nói cái gì đó?

Trầm Vũ Tích tức điên:

- Tuổi nhỏ không lo học, lo bạn gái? Bạn gái ngươi là ai? Ta đi tìm nàng, trước kia ta đi làm để cho ngươi đến trường, ngươi lại đến trường làm bậy?

---

Trầm Cuồng Ngưu thè lưỡi, nhất thời im bặt. Trước kia hắn căn bản không dám nói chuyện này với Trầm Vũ Tích, nhưng hiện nay thấy Dương Minh, nghĩ là tỷ phu nên cũng rất tự nhiên mà kể ra bí mật của mình.

- Tại sao không nói nữa? Rốt cuộc có nói hay không?

Trầm Vũ Tích trừng mắt, nhìn Trầm Cuồng Ngưu.

- Được rồi, Vũ Tích, chuyện này ngươi muốn cũng không quản nổi đâu. Chi bằng cứ để nó tự xử lý đi.

Dương Minh cười nói:

- Miễn sao điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng đến việc học thì vẫn có thể.

- Hắc hắc, vẫn là tỷ phu hiểu ta.

Trầm Cuồng Ngưu có chút đắc ý:

- Ta trong lớp cũng thuộc top mười, thi vào trường ĐH Công Nghiệp Tùng Giang chắc không thành vấn đề.

Trầm Vũ Tích có chút bất đắc dĩ, liếc nhìn Dương Minh một cái. Nàng cũng hiểu lời hắn có lý, chuyện này không thể ép buộc quá, nếu can thiệp nhiều hơn e rằng còn phản tác dụng.

---

Trường đại học Y Tùng Giang nằm trong địa phận Tùng Sơn, là một thành phố cấp hai trung bình. Vì phát triển tương đối sớm nên sáng hơn Tùng Giang một chút.

Từ đây tới Tùng Sơn khoảng một giờ lái xe. Trên đường có hai trấn nhỏ, Dương Minh dù lái nhanh, nhưng vẫn phải chừng sáu giờ mới đến nơi dành cho các giáo sư.

Khu vực này có an ninh cực kỳ nghiêm ngặt, tuy nhiên Dương Minh có giấy thông hành nên cũng thoải mái hơn. Dựa theo địa chỉ do Lưu Duy Sơn cung cấp, Dương Minh dừng xe trước một dãy biệt thự.

- Cuồng Ngưu, trước tiên ngươi cùng tỷ tỷ ở trong xe chờ một lát, ta xuống xem tình hình thế nào. Nếu mọi chuyện ổn thỏa, ngươi cõng tỷ tỷ ra ngoài, không thành vấn đề chứ?

Dương Minh quay lại, nói với Trầm Cuồng Ngưu.

- Tỷ phu, ngươi cũng không xem ta là gì? Là Trầm Cuồng Ngưu, cuồng ngưu có thể không có khí lực sao? Đừng nói tỷ của ta rất nhẹ, dù có hai người, ta cũng cõng được.

Trầm Cuồng Ngưu không phục, nói.

- A, được rồi.

Dương Minh cười cười, xuống xe rồi bước đến trước cổng biệt thự. Mới vừa nhấn chuông đã thấy một nam một nữ đi ra từ trong biệt thự, nam khoảng hai mươi tuổi, nữ thì kém hơn chút, hai người rất giống nhau, trông như đôi tình nhân.

- Di! Ngươi là?

Người thanh niên nhìn thấy Dương Minh ở cửa, cảm thấy có chút kỳ quái:

- Ngươi tìm ai?

- Ta tìm Quan giáo sư, ngươi là...?

Dương Minh đoán, người này dùng xe trong biệt thự, chắc chắn là con cháu Quan Học Dân.

- À, ngươi tìm cha ta à?

Hắn gật đầu:

- Ngươi chờ một chút!

Nói xong, hắn chạy ra mở cổng, rồi quay vào trong biệt thự hô:

- Cha ơi, có người tìm!

- À? Tiểu Tường, khách nào vậy?

Quan Học Dân cầm quyển sách vừa xuống lầu, thấy Dương Minh đứng ở cổng, lập tức sững sờ:

- Ngươi là, Lưu lão.

- Quan giáo sư, nhĩ hảo. Cháu là Dương Minh, con nuôi Lưu lão. Cha nuôi của cháu đã nói qua rồi, là vì bệnh tình của bạn cháu.

Dương Minh giải thích.

- Ta biết rồi, Lưu lão đã nói qua rồi.

Quan Học Dân gật đầu:

- Bạn của ngươi đâu? Đưa vào để ta xem xem!

- Quan giáo sư, chờ một chút, cháu sẽ đưa nàng vào ngay.

Dương Minh đánh giá Quan Học Dân từ trên xuống dưới, khoảng bốn mươi tuổi, chính trực, tráng niên, dáng người phù hợp làm người lớn, điển hình của người Đông Bắc. (Có khả năng là Bắc bộ Trung Quốc). Nhưng lại hào hoa phong nhã, rất có phong phạm của người học rộng.

Quan Học Dân gật gật đầu nói:

- Tiểu Tường, ngươi đi pha chút nước rồi vào chơi đi.

- Vâng, thưa cha.

Thanh niên tên Tiểu Tường gật gật đầu, muốn đi rót nước, nhưng cô gái trẻ bên cạnh nói:

- Để tôi đi.

Dương Minh rời biệt thự, vẫy tay chào Trầm Cuồng Ngưu.

Trầm Cuồng Ngưu xuống xe, cõng Trầm Vũ Tích vào trong biệt thự. Quan Học Dân bảo hắn đưa nàng vào một phòng riêng sát phòng khách.

Phòng này có giường, bàn làm việc và một bộ sofa. Quan Học Dân bảo Trầm Cuồng Ngưu đặt Trầm Vũ Tích nằm trên giường rồi cùng Dương Minh ngồi chờ.

Lúc này, bạn gái của Tiểu Tường mang nước vào, đưa tận tay Dương MinhTrầm Cuồng Ngưu mỗi người một ly còn lại hai ly, một để dành cho Quan Học Dân, một để trên bàn, rõ ràng chuẩn bị cho Trầm Vũ Tích.

- Bác trai, cháu ra ngoài trước.

Nữ hài tử cung kính xin phép.

Quan Học Dân gật đầu:

- Đóng cửa lại.

Nữ hài tử nghe xong, cung kính lui ra ngoài, rồi đóng cửa phòng lại.

Sau đó, Quan Học Dân bắt đầu kiểm tra Trầm Vũ Tích. Ông dùng kim bạc thử độc, đâm vài nhát lên chân nàng, một bên hỏi xem nàng có cảm giác gì không.

Thấy Trầm Vũ Tích lắc đầu liên tục, Quan Học Dân có chút thất vọng, thở dài:

- Thật là nghiêm trọng rồi.

Dương Minh dù không ôm hy vọng quá lớn, nhưng nghe lời Quan Học Dân vẫn không khỏi thất vọng:

- Quan giáo sư, ngài nói là... không có hy vọng à?

- Cũng còn hy vọng.

Quan Học Dân trả lời, nhưng rõ ràng là không chắc chắn:

- Nhưng ta chỉ có thể cố gắng để chân nàng có lại cảm giác, đây đã là cực hạn của ta!

- Như vậy đã rất tốt rồi!

Dương Minh hiểu rõ điều này không dễ gì làm được.

- À, có thể sẽ có kỳ tích.

Quan Học Dân nói.

- Cứ hy vọng là thế đi.

Dương Minh gật gật đầu:

- Cảm ơn ngài, Quan giáo sư.

- À, ngươi là con nuôi Lưu lão, còn cảm ơn cái gì? Ta cùng Lưu lão không tồi, thực ra ta rất kính nể ông ấy.

Quan Học Dân nói.

- Yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức.

- Vậy cảm ơn ngài, Quan giáo sư, phí xem bệnh.

Dương Minh tự nhiên muốn đền đáp, dù Quan Học Dân chưa nói rõ, nhưng hắn cảm thấy không thể xem thường.

- Còn nói gì nữa tiền bạc? Dương Minh, ta giúp đỡ lão bạn một chút, ngươi đừng nghĩ nhiều.

Quan Học Dân không quá coi trọng tiền bạc, nên trực tiếp nổi giận.

Tóm tắt:

Dương Minh dẫn Trầm Cuồng Ngưu và Trầm Vũ Tích đến nhà Quan Học Dân để khám bệnh cho Trầm Vũ Tích. Trong khi Trầm Cuồng Ngưu nhắc đến bạn gái, Trầm Vũ Tích nhắc nhở em trai về việc học tập. Tại biệt thự, Quan Học Dân tiến hành kiểm tra tình trạng của Trầm Vũ Tích và bày tỏ lo ngại về hậu quả, mặc dù vẫn duy trì một chút hy vọng về khả năng khôi phục cho cô. Dương Minh cảm kích trước sự giúp đỡ của giáo sư.