Trần Mộng Nghiên không biết sự hiện hữu của các nàng là vậy. Ta cùng các nàng chung một chỗ, ta cũng không sợ xung đột cùng Trần Mộng Nghiên, ta cũng không cần Mộng Nghiên cho phép. Ba người các nàng không phải rất vui vẻ sao? Cho nên ta và các nàng giống nhau, như vậy là đủ rồi!
Sở dĩ Triệu Oánh trong nháy mắt đã nghĩ thông suốt, nói ra những lời kiên định lúc trước cũng chính vì lý do này.
Trước kia nàng còn băn khoăn về cảm thụ của Trần Mộng Nghiên, sợ sau khi cùng Dương Minh ở chung, Trần Mộng Nghiên bám theo không buông tha. Nhưng bây giờ nhìn thấy ba người Tôn Khiết, Tiếu Tình, Vương Tiếu Yên không bị Trần Mộng Nghiên biết, các nàng có thể bình an vô sự, chính mình thì tại sao lại không thể?
Cứ xem như không có Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai cũng đồng ý, nhưng mình có Tôn Khiết, Tiếu Tình cùng Vương Tiếu Yên cho phép! Cũng đều là ba người, hơn nữa với sự gia nhập của mình, thì cân nặng của các nàng sẽ không kém nhóm Trần Mộng Nghiên bên kia. Mình cũng không cần phải lo Trần Mộng Nghiên có chào đón hay không.
Dương Minh có chút kinh ngạc nhìn Triệu Oánh, lại không nghĩ rằng Triệu Oánh lại lập tức nghĩ thông suốt vấn đề rối rắm đó! Đúng vậy, mình luôn muốn Triệu Oánh bước qua cửa này, rồi sau đó có thể thuận lý thành chương chung một chỗ với mình!
Bất quá, ý tưởng này ban đầu là do vì chưa biết phải chấp hành nhiệm vụ ở Vân Nam. Nhưng hiện tại, Dương Minh sắp phải đi rồi, làm sao có thể an tâm cho cuộc sống sau này của Triệu Oánh?
Dương Minh không phải là người quá ích kỷ. Hắn thực sự không muốn khi mình không còn nữa, nữ nhân của mình đều buồn bực, không vui, vì chính mình mà thủ tiết! Trong lòng Dương Minh không hề muốn các nàng lại có nam nhân khác. Nhưng hắn cũng là người có lý trí, biết rằng khi mình đã chết, thì không nên hại người khác.
Đám người Mộng Nghiên, Chỉ Vận, Tiếu Tình, Tôn Khiết, Vương Tiếu Yên hay Nhạc Nhạc, Dương Minh đều không thể khuyên bảo được. Hắn cũng không biết liệu mình có đủ sức thuyết phục các nàng hay không. Tất nhiên là không; dù là Chu Giai Giai, chưa phát sinh quan hệ gì, nhưng đã ở chung từ lâu, Dương Minh cũng không thể lập tức thay đổi suy nghĩ của nàng.
Chỉ còn cách dùng thời gian để từ từ xóa bỏ tình cảm trong lòng các nàng.
Nhưng Triệu Oánh thì khác. Dương Minh thậm chí còn hối hận vì lúc thân mật với Triệu Oánh trên chapwave.com . Hôm nay gặp lại nàng, Dương Minh mới nhận ra mình không nên ích kỷ như vậy.
Càng kiên trì và cố chấp, Triệu Oánh lại khiến Dương Minh cảm thấy ngày càng áy náy. Hắn nghĩ, mình không nên tiếp tục với nàng nữa.
– Oánh tỷ, ta cùng các nàng chung một chỗ, nhưng cũng chỉ do cơ duyên xảo hợp. Còn giữa ta và ngươi…
Dương Minh đắn đo không biết nên nói thế nào với Triệu Oánh:
– Ta thật sự không muốn làm trễ nãi ngươi, vì nguy hiểm đang chờ phía trước. Ngươi cũng biết đấy, thế giới này, điều đáng sợ nhất là những điều không biết! Ta có thể trở về hay không, còn chưa thể nói chắc chắn.
– Được rồi, đừng nói chuyện này nữa. Vậy thì, ngươi đi cùng ta, chúng ta đi chơi thoải mái một lần, để lại chút kỷ niệm đẹp, có được không?
Triệu Oánh cũng không muốn tranh cãi nữa. Trong lòng nàng rõ ràng, biện pháp nào cũng có, buổi tối cùng Dương Minh ở chung một phòng, còn lo ngại gì nữa? Nếu Dương Minh có mưu kế, thì cứ dùng mưu kế. Hiện tại, không cần thiết phải tranh luận.
– Được rồi!
Dương Minh gật đầu khi nghe Triệu Oánh nói vậy:
– Oánh tỷ, chúng ta cùng đi chơi vui vẻ một lần, lần này chính là kỷ niệm đẹp của hai chúng ta!
– Ừ, ngươi chờ một chút, ta đi gặp giáo sư phụ trách nhóm nghiên cứu sinh, nói với nàng một tiếng rồi sẽ đi cùng người!
Triệu Oánh thấy các nghiên cứu sinh hệ kinh tế đang tụ họp, liền nói với Dương Minh rồi lập tức xuống xe.
– Ừ, ta ở đây chờ ngươi.
Dương Minh không dám xuống xe, bởi vì hắn thấy Trần Mộng Nghiên! Lúc này nàng đang đứng trong đội ngũ sinh viên chưa tốt nghiệp. Tiểu Vương thấy Triệu Oánh xuống xe, mới ném mẩu đầu lọc vào thùng rác rồi quay vào trong xe, song vẫn không mở miệng.
– Tiểu Vương, qua một thời gian nữa ta sẽ ra ngoài, có lẽ rất lâu mới trở về.
Dương Minh suy nghĩ một chút, rồi nói với Tiểu Vương:
– Chờ lần chơi xuân này kết thúc, sau khi trở về, ngươi phải đến chỗ ông ba của ta, lái xe cho ông ấy.
– Dương ca, tôi…
Tiểu Vương hơi sửng sốt, không nghĩ tới Dương Minh lại giao nhiệm vụ lái xe cho phụ thân mình. Đây là ý gì? Là tín nhiệm hay không tín nhiệm đây?
Lẽ ra, nếu Dương Minh không có ý tín nhiệm và không muốn dùng mình, thì cứ tìm lý do đuổi đi. Chắc chắn ông sẽ không để ai khác lái xe cho phụ thân mình. Nhưng nếu là có tín nhiệm, thì tại sao lại không để mình ở bên cạnh, chăm sóc ông?
Xuất môn đều phải trở về. Lần trước Dương Minh cũng không phải là không xuất môn, nhưng lần này là vì lý do gì?
– Tiểu Vương, đừng hỏi làm gì. Lần này ta ra ngoài có thể cần thời gian rất lâu, một năm, hai năm cũng chưa biết chừng.
Dương Minh tất nhiên sẽ không nói rõ chi tiết, vì sợ mình không thể trở về. Chính vì vậy, hắn cố ý nói thời gian dài hơn thực tế.
– Nên trong khoảng thời gian này, cậu cứ làm lái xe cho ông ba của ta, chờ ta trở về rồi lại đến rồi lái giúp.
– Như vậy sao? Hảo!
Nghe Dương Minh nói vậy, Tiểu Vương yên tâm hẳn. Nếu Dương Minh đi ra ngoài một hoặc hai năm, hắn sẽ không thể chỉ đứng yên một hoặc hai năm. Nếu có thể đi theo phụ thân Dương Minh, coi như là người thân cận của hắn, thì địa vị trong công ty cũng không giảm, và không ai dám coi thường.
Với lại, Dương Minh nói khi hắn trở về sẽ tiếp tục để mình đi theo. Điều này khiến Tiểu Vương rất vui vẻ.
– Phía Tiểu Lộ ta sẽ dặn dò, ngươi cứ yên tâm làm tốt chuyện của mình!
Dương Minh thấy Tiểu Vương cũng không tệ lắm, liền sắp xếp mọi việc cho hắn trước.
Triệu Oánh chạy đến cổng trường, nơi tụ họp hệ kinh tế, định nói chuyện với giáo sư của mình, lại gặp Trần Mộng Nghiên. Nàng cũng nhận ra mình.
– Oánh tỷ!
Trần Mộng Nghiên thấy Triệu Oánh, nhiệt tình bắt chuyện. Từ sau khi hiểu rõ chuyện hiểu lầm, Trần Mộng Nghiên cũng cảm thấy có chút áy náy với Triệu Oánh.
– Mộng Nghiên a!
Triệu Oánh trong lòng cả kinh, đúng rồi, sao mình lại không nghĩ tới, Trần Mộng Nghiên cũng tham gia chơi xuân! Bạn trai nàng, hiện vẫn còn ngồi trong xe đợi mình!
Triệu Oánh quyết định không lo lắng về Trần Mộng Nghiên và chấp nhận mối quan hệ với Dương Minh cùng các cô gái khác. Cô cảm thấy tự do khi không phải lo cho cảm xúc của Mộng Nghiên. Mặc dù Dương Minh sắp phải rời xa, Oánh vẫn muốn tạo những kỷ niệm đẹp trước khi anh đi. Cuộc gặp gỡ giữa Oánh, Mộng Nghiên và Dương Minh diễn ra đầy căng thẳng nhưng cũng ẩn chứa những tình cảm sâu sắc.
Dương MinhTriệu OánhTrần Mộng NghiênVương Tiếu YênLâm Chỉ VậnTiếu TìnhChu Giai GiaiTôn KhiếtTiểu Vương