Tiếu Tình tỷ cùng Tôn Khiết tỷ đều ở bên trong sao?
Đến cửa biệt thự, Triệu Oánh đã có chút sợ hãi. Mặc dù Tôn Khiết đã biết quan hệ giữa mình và Dương Minh, Tiếu Tình chắc cũng phải biết chuyện này, nhưng là mình và Dương Minh đi chung xe đến đây, vẫn có chút ngại ngùng.
- Hả hả, không có việc gì đâu. Bọn họ đều rất hiền hòa.
Dương Minh cười nói:
- Đi thôi, chúng ta vào đi.
- Dương ca, tôi ở trong xe chờ ?
Tiểu Vương không biết mình phải làm gì lúc này, nên hỏi một câu.
- Ngươi đỗ xe xong thì vào trong biệt thự đi, có phòng đó, ngươi ở phía dưới lầu là được.
Dương Minh nói với Tiểu Vương.
- Cũng được, vừa hay tôi trông cửa luôn.
Tiểu Vương gật đầu, chờ sau khi Dương Minh cùng Triệu Oánh xuống xe, hắn đưa xe dừng ở bên cạnh, song song với chiếc Audi A6 của Tiếu Tình.
- Chúc mừng Oánh Oánh tu thành chính quả.
Triệu Oánh vừa vào biệt thự đã bị hù dọa sợ mất mật. Chỉ thấy Tôn Khiết và Tiếu Tình, cả Chu Giai Giai đều đứng chúc mừng nhìn mình, miệng cũng nói lời chúc mừng.
Hai gò má Triệu Oánh lập tức ửng đỏ, không kìm nổi thẹn thùng.
- Tiếu Tình tỷ, Tôn Khiết tỷ, các ngươi trêu đùa ta rồi.
- Hả hả, sao lại là trêu đùa? Tâm tư mọi người chúng ta đều như nhau, chỉ là một mình ngươi căng thẳng thôi.
Tôn Khiết đi qua kéo tay Triệu Oánh:
- Hôm nay là ngươi có hẹn với Dương Minh phải không? Chúng ta cũng không quấy rầy nữa, chúng ta không phải đến cùng ngươi đoạt địa bàn, mà là đến cổ vũ đó.
- Đúng vậy, Triệu Oánh. Ta và Giai Giai cũng đến để cổ vũ cho ngươi đấy.
Tiếu Tình cũng cười nói.
Nếu nói, Tiếu Tình đến để cổ vũ mình, Triệu Oánh còn có thể giải thích, nhưng còn Chu Giai Giai, sao nàng cũng lại cổ vũ cho mình? Nàng không phải đứng về phía Trần Mộng Nghiên sao? Sao lại cổ vũ mình?
Triệu Oánh hơi nghi hoặc nhìn Chu Giai Giai, không rõ nàng nghĩ gì.
- Oánh tỷ, ngươi đừng thẹn thùng, thực ra ta và ngươi giống nhau. Đều là người rất chấp nhất. Đối với việc ngươi có thể từ chức rồi làm nghiên cứu sinh tại Đại học Tùng Giang, cùng Dương Minh trở thành bạn học, ta cũng rất bội phục.
Chu Giai Giai muốn Triệu Oánh yên tâm, cũng đi tới nói vài câu.
Trên thực tế, Triệu Oánh hiểu lầm Chu Giai Giai. Nàng thực sự chẳng phải người theo phe nào cả. Quan hệ của nàng với Trần Mộng Nghiên rất tốt, nhưng cũng có quan hệ tốt như thế với Tiếu Tình.
Đường tình yêu của Chu Giai Giai rất gập ghềnh, nhiều gian nan, nên đối với những người có hoàn cảnh giống mình, trong lòng luôn có cảm giác thân thiết, cũng không ngăn cản họ theo đuổi hạnh phúc.
Tính cách không tranh đoạt của Chu Giai Giai cũng quyết định điều này, vì vậy nàng rất đồng tình với vị “Ngự tỷ” Triệu Oánh này. Thật ra, nàng nghĩ, nếu mình có thể cùng Dương Minh tu thành chính quả để bên nhau, thì cũng không thể bỏ mặc người khác.
- Cảm ơn.
Triệu Oánh rất xúc động, vốn nghĩ mọi người sẽ cười nhạo hoặc phê phán, nhưng không ngờ tất cả lại bao dung và thấu hiểu như vậy. Điều này khiến nàng cảm thấy ngại ngùng.
- Cảm ơn mọi người.
- Được rồi, ngươi cũng đừng khách khí nữa. Không để tên Dương Minh kia được dịp đắc ý.
Tôn Khiết nói:
- Đi, chúng ta lên lầu tâm sự.
- Tốt.
Triệu Oánh không nghĩ ngợi, gật đầu, nàng cũng mong muốn gần gũi mọi người hơn.
Triệu Oánh bị Tiếu Tình và Tôn Khiết kéo lên lầu, trong khi Dương Minh nhìn theo bóng lưng của họ, cảm thấy có chút mất mát. Không thể nào? Cứ như vậy mà đi sao? Mặc kệ mình sao?
- Này, các ngươi lên lầu hết rồi, còn ta làm gì đây?
Dương Minh không nhịn được hỏi.
- Ngươi ở dưới lầu canh cửa cho bọn ta đi, tiêu diệt hết lũ lưu manh, tiểu quái thú gì đó là được.
Tôn Khiết trừng mắt với Dương Minh khiến hắn cảm thấy như bị thần hồn điên đảo.
Nếu là người khác, không chừng đã nghe lời, chạy đi làm thần giữ cửa rồi. Nhưng năng lực miễn dịch của Dương Minh hiện tại khá cao, nên chỉ mất một lát rồi bình thường trở lại:
- Nơi này đã có Tiểu Vương giữ cửa rồi, không có người xấu. Có lẽ ta nên lên lầu xem có gì giúp được không?
- Ngươi yên tâm, chúng ta chỉ truyền đạt một chút kiến thức phổ thông cho Triệu Oánh thôi. Buổi tối nhất định sẽ đưa nàng về phòng của ngươi.
Tôn Khiết thấy không lừa nổi Dương Minh, cười nói.
- Vậy ta đây chờ nhé.
Dương Minh cũng biết họ có thể có chuyện bí mật cần nói, nên không làm phiền. Hắn cười nói:
- Tôi đi ngủ trước một giấc, hôm nay dậy sớm quá, muốn ngủ thêm một lát.
Lên tới phòng trên lầu biệt thự, Triệu Oánh cảm thấy quen thuộc với Tôn Khiết, Tiếu Tình, nhưng vì có thêm Chu Giai Giai nữa, nên không khỏi cảm thấy ngại ngùng, mất tự nhiên, không thoải mái.
- Oánh tỷ, ngươi cứ ngồi đi.
Chu Giai Giai hiểu ý, kéo tay Triệu Oánh, bảo nàng ngồi cạnh.
- Oánh tỷ, thật ra ta đã sớm biết về tâm tư của tỷ. Ta hiểu rõ rồi. Thật ra, ta còn khổ hơn tỷ nhiều. Khi mới biết Dương Minh, thì không thích ta chút nào, nhưng rồi cuối cùng mọi thứ đã thay đổi, hạnh phúc cuối cùng cũng đã đến với ta.
Triệu Oánh nghe Chu Giai Giai nói, cảm động sâu sắc. Chu Giai Giai là một cô gái tốt, bao dung, không tranh đoạt. Như vậy, nàng cũng không biết, trước kia Chu Giai Giai từng có lòng ghen ghét, nếu không cũng chẳng đến tố cáo Dương Minh và Tô Nhã với thầy giáo.
Nhưng giờ, Chu Giai Giai đã thay đổi. Triệu Oánh cũng đau lòng cho nàng. Vừa mơ ước về tương lai tươi sáng, thì Dương Minh lại phải rời đi, mà lần này, rất có thể sẽ không trở lại.
Chuyện này, có lẽ mấy người họ cũng không biết rõ, chỉ có mình nàng biết. Triệu Oánh cũng phân vân có nên nói ra hay không. Quên đi, Dương Minh đã dặn không nói ra, tốt nhất là cứ giữ im lặng, tránh khiến mọi người lo lắng.
Chờ Dương Minh đi rồi, một thời gian sau, không cần nói ra, mọi người chắc chắn cũng sẽ hiểu rõ.
- Oánh Oánh, chào mừng ngươi gia nhập đại gia đình chúng ta.
Tôn Khiết vươn tay ra:
- Mặc dù chúng ta đã quen biết, còn là bạn học tốt, nhưng bây giờ, chúng ta bắt đầu làm quen lại từ đầu. Chúng ta đều là nữ nhân của Dương Minh, hy vọng sau này có thể hòa thuận sống chung.
- Ừ, tôi cũng vậy...
Triệu Oánh ngượng ngùng vươn tay nắm lấy bàn tay Tôn Khiết, trong lòng rất vui vẻ, chứng tỏ nàng đã chấp nhận điều này.
Triệu Oánh trước đây luôn lo Trần Mộng Nghiên sẽ không chấp nhận mình. Nhưng giờ thấy rõ, điều này chỉ là lo lắng thừa thãi. Vì nhiều người đã đứng về phe Tôn Khiết, thậm chí Chu Giai Giai cũng đã chuyển sang phái trung lập. Vậy bên Trần Mộng Nghiên còn lại ai nữa?
Triệu Oánh thở phào nhẹ nhõm, dù không được Trần Mộng Nghiên tiếp nhận, ít nhất bên này đã có nhiều tỷ muội đồng thuận, che chở cho nàng. Lo lắng trước kia, trong tích tắc đã tan biến.
Giờ đây, Triệu Oánh cảm thấy thật sự buông lỏng. Nhìn từng người nữ nhân chân thành với mình, bao dung và thấu hiểu, nàng cảm nghiệm rằng mình còn phải do dự hay cẩn trọng gì nữa?
Trong không khí ấm áp của biệt thự, Triệu Oánh cảm thấy hồi hộp khi gặp Tiếu Tình và Tôn Khiết. Thay vì bị chỉ trích, cô nhận được sự chúc mừng và cổ vũ từ các cô gái, kể cả Chu Giai Giai, người mà cô không ngờ lại đứng về phía mình. Các mối quan hệ trong nhóm dần trở nên thân thiết khi họ đồng lòng chấp nhận nhau, giúp Triệu Oánh cảm thấy an tâm và vui vẻ hơn bao giờ hết trên con đường tình cảm với Dương Minh.
Dương MinhTriệu OánhTiếu TìnhChu Giai GiaiTôn KhiếtTiểu Vương