Chỉ thấy Triệu Oánh mở cửa toilet ra, sau đó liếc mắt về hướng phòng của Dương Minh. Hắn lập tức giật mình, tưởng rằng nàng ta đã phát hiện ra hành vi mờ ám của mình, nhưng khi nhìn thấy Triệu Oánh quay đầu lại, Dương Minh mới yên lòng, tiếp tục rình coi.
Dương Minh nhìn thấy Triệu Oánh đi vào toilet, lát sau, một người đẹp chỉ mặc quần lót và áo ngực đi ra. Cái "meo meo" và "thí thí" có thể là số một, nhưng nhìn rất cân đối. Vừa mới tắm xong nên da tay rất trắng, giống như một chiếc dụ đầu trắng noãn. Cái bụng phẳng lỳ, không chút mỡ thừa, hai chân thon dài, có thể mặc váy mà không cần tất chân.
Dương Minh nuốt nước miếng ầm ầm, bộ phận sinh dục bắt đầu ngo ngoe đứng dậy. Cực phẩm mỹ nữ, vừa rồi không thể nhìn rõ ràng được. Dương Minh còn muốn nhìn thêm chút nữa thì người đẹp đã xoay người sang chỗ khác, quay lưng về phía Dương Minh, đi vào phòng nàng.
Chỉ thấy phía dưới bên phải lại có một hình xăm con bướm nhỏ.
Hình xăm này sao lại ở đó? Hiển nhiên nàng cũng không phải là người tốt lành gì; một cô gái hấp dẫn như vậy, chắc đã bị hàng ngàn tên đàn ông leo lên cỡi.
Dương Minh hối hận vì đã không trực tiếp mở cửa phòng ra nhìn, nhưng… tại sao Triệu Oánh lại ở cùng chỗ với loại con gái như vậy? Chỉ dựa vào hình xăm trên người, Dương Minh đã lập tức xem nàng như một tiểu muội.
Đóng cửa lại, Triệu Oánh cũng xoay người đi đến phòng của Dương Minh. Hắn vội vàng quay người lại, nhanh chóng chụp đại một món đồ làm ra vẻ đang đánh giá.
"**Dương Minh…**"
Cửa mở ra, Triệu Oánh nhìn thấy Dương Minh không khỏi sửng sốt, lời vừa nói một nửa đã dừng luôn.
Giây phút này, Dương Minh mới để ý thấy mình đang cầm một món đồ trên kệ sách, đó chính là một bao… tampon (băng vệ sinh dạng nút)! Trời đất chứng giám, Dương Minh chỉ là "chứng kiến" thôi.
Triệu Oánh bước đến, tùy ý chụp đại một món đồ, chẳng có ý gì về vật trước mắt là gì đâu.
Nhưng Triệu Oánh lúc này rất mẫn cảm. Khi đi mua tampon, tiện tay bỏ vào trong giỏ, về đến nhà nghe Vương Tiếu Yên nói rằng, loại này có khả năng phá rách "màng trinh nữ", nên sợ đến nỗi mượn Vương Tiểu Yên vài miếng để dùng. Còn chiếc tampon này, Triệu Oánh lại không vứt bỏ, dù thời hạn bảo hành còn đến hai mươi bốn tháng. Lỡ một ngày nào đó Vương Tiếu Yên có bạn trai, Triệu Oánh sẽ đem cái này cho cô ấy dùng. Chính vì vậy, bây giờ mới để nó trên kệ sách.
"Em… xem cái gì vậy?"
Triệu Oánh nhìn thấy Dương Minh vẫn còn có hứng thú với chiếc tampon trước mặt, vào phòng người khác mà cũng không chút cấm kỵ.
"Tùy tiện xem thôi."
Dương Minh vẫn chưa nhận thức rõ hành vi của mình đã làm Triệu Oánh đi đến gần nhanh hơn. Chẳng qua, khi nàng hỏi hắn đang xem cái gì, ánh mắt của hắn theo bản năng cũng nhìn về vật thể trước mặt. Trời… tampon cao cấp!
Dương Minh đổ đầy mồ hôi, cảm giác chuyện này trùng hợp đến mức thành chuyện, làm cho Triệu Oánh tưởng rằng mình có vấn đề ở phương diện nào đó! Nhưng Dương Minh không hổ là Dương Minh, phản ứng rất nhanh.
Chỉ thấy Dương Minh tự nhiên cầm lấy chiếc tampon đó, xoay người lại, rồi nói với Triệu Oánh:
"Chị Oánh, nơi này của chị có rượu thuốc không? Hồi nãy em kiểm tra, thấy trên người có chút máu bầm."
Sau đó, cầm lấy chiếc tampon tiếp tục nói:
"Em nghĩ chiếc bông này có thể thấm thuốc đó!"
"Hả?"
Lần này đến lượt Triệu Oánh xấu hổ! Sao hắn có thể xem thứ kia là bông được! Không biết đó là thứ gì sao? Triệu Oánh có chút nghi ngờ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Dương Minh rất tự nhiên, nghĩ lại thì tin tưởng. Dù sao, chiếc tampon này cũng không phổ biến, không giống như những loại khác; hắn lại là con trai, làm sao biết được vấn đề này!
"Cái này… đã quá hạn rồi. Để chị tìm cho em cái khác!"
Triệu Oánh chụp lấy chiếc tampon trong tay Dương Minh rồi nói.
"Ừm? Hình như không phải, em nhìn không rõ. Chị để em xem lại ngày sản xuất xem nào."
Vừa nói, Dương Minh vừa làm vẻ muốn đoạt lại chiếc tampon.
Dù muốn chống lại, Triệu Oánh cũng không để hắn làm thế. Mặt đỏ, nàng tiện tay ném cái ấy vào trong tủ quần áo, rồi đóng cửa lại, nói:
"Không cần xem nữa, chị mua rồi, chị không biết sao?"
Dương Minh cũng giả vờ làm quân tử, không muốn tranh cãi, lại thấy Triệu Oánh phản ứng dữ dội như vậy, trong lòng buồn cười. Nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Triệu Oánh sợ hắn lại gây chuyện, nên không dám đóng cửa, chạy vội ra ngoài phòng, chụp lấy hộp thuốc rồi chạy vào.
"Bị thương ở đâu? Để chị xem."
Triệu Oánh lấy rượu thuốc và bông ra hỏi.
"Hả? Thôi để em tự làm được rồi."
Dương Minh chỉ tay về phía bụng, có chút ngượng ngùng nói.
"Nhanh lên, cởi quần áo ra, còn thẹn thùng cái gì! Bị thương mà lại mắc cỡ!"
Triệu Oánh thấy Dương Minh không có động tác gì, tức giận, bực mình nói: "Nơi nào chị cũng đã thấy rồi, còn sợ em chưa thấy bụng của em hả?"
Dương Minh há hốc mồm, nhìn vị mỹ nữ lão sư này. Lời này chẳng phải rất mập mờ sao?
"Chúng ta là chị em, nhìn thì đã có gì."
Triệu Oánh cố gắng bình tĩnh giải thích.
"Vậy em cũng có thể nhìn chị?"
Dương Minh tuy há hốc mồm, nhưng đầu óc không phải là ngốc, phản ứng cực kỳ nhanh.
"Không được! Chị là chị lớn, em là đứa em nhỏ! Chị nhìn em là chuyện rất bình thường!"
Triệu Oánh cố cưỡng ép lý luận.
"Ồ!"
Dương Minh biết đêm nay đã gây ra cho Triệu Oánh rất nhiều kích thích, hắn sợ nàng không chịu nỗi, nên cũng không tranh cãi nữa. Ngoan ngoãn cởi áo khoác, rồi cởi luôn chiếc áo thun ra.
"Nghiêm trọng vậy sao!"
Triệu Oánh nhìn thấy bụng Dương Minh đã sưng lên thành một cục, đọng huyết rất nhiều, kinh hô.
Dương Minh thì xem thường, nói: "Tên kia có tập quyền anh mà, bị đánh một chút có thể không nghiêm trọng sao?" Bất quá, vết thương này với Dương Minh căn bản chỉ là chuyện nhỏ.
Triệu Oánh dùng bông thấm rượu, cẩn thận lau vết thương cho Dương Minh. Nàng không cẩn thận dùng lực, làm Dương Minh cảm thấy đau nhức, cơ bụng căng lên, lộ ra bốn ngấn cơ bụng.
"Thật không ngờ, cơ thể em lại cứng cáp như vậy!"
Triệu Oánh cười trêu.
"Chị nghĩ vừa rồi em đánh gục hai tên kia là ngẫu nhiên sao?"
Dương Minh đắc ý đáp.
"Bị đánh thành như vậy, còn giả vờ cắn răng chịu đựng."
Triệu Oánh nói chưa dứt thì cảm thấy những từ này con gái nói ra có vẻ không phù hợp lắm.
"Cắn răng chịu đựng thì sao?"
Dương Minh tiếp tục nói: "Ít nhất… em còn có thể giả vờ. Còn hai người kia, ngay cả giả vờ cũng không thể!"
Dương Minh vô tình rơi vào tình huống dở khóc dở cười khi thấy Triệu Oánh đi ra từ toilet chỉ trong trang phục tối thiểu. Khi Dương Minh cầm nhầm một bao băng vệ sinh và cố gắng giải thích rằng đó là vật dùng chữa thương, đã khiến Triệu Oánh xấu hổ. Cả hai rơi vào một trò chơi nói đùa đầy mập mờ về việc nhìn nhau, một tình huống đầy kịch tính nhưng cũng không thiếu phần hài hước.