Hả? Khách sạn quốc tế Tùng Giang à?

Dương Minh hơi có vẻ ngạc nhiên, nói:

- Vậy thì đi đến đó đi.

- Nơi đó giá không rẻ đâu… Hơn nữa, đại sảnh của khách sạn thì giá cũng không rẻ…

Quan Tiểu Tường chỉ nghe một người bạn học gia đình có tiền kể lại, sự sang trọng bên trong của khách sạn quốc tế Tùng Giang giống như cảnh tiên trên thiên đàng.

- Haha, không vấn đề gì.

Dương Minh mỉm cười:

- Em biết địa chỉ ở đâu không?

- Sau khi đi qua trường học thì quẹo phải, rồi đi thẳng chưa tới một km nữa là đến.

Quan Tiểu Tường đương nhiên biết địa chỉ.

- Tiểu Vương, vậy thì đi đến đó đi.

Dương Minh gật đầu.

- Được rồi, Dương ca.

Tiểu Vương đương nhiên biết khách sạn quốc tế Tùng Giang là sản nghiệp của tập đoàn Danh Dương, hắn từng là đội trưởng đội bảo vệ an ninh của khách sạn quốc tế Tùng Giang.

- Đúng rồi, em gọi điện thoại cho bạn gái em đi, cùng đi luôn đi.

Dương Minh nhìn Quan Tiểu Tường nói.

- Bạn gái của em ư? Gọi cô ấy đi à.

Quan Tiểu Tường hơi động lòng một chút. Kể từ khi làm bạn trai với Tiểu Lan đến giờ, Quan Tiểu Tường chưa từng dẫn cô ấy đến một khách sạn như thế này, không phải là căn tin của trường hay các quán ăn vặt ở đầu cổng trường. Tuy là Tiểu Lan không đặt nặng chuyện này, nhưng trong lòng Quan Tiểu Tường cũng cảm thấy không thoải mái lắm.

Nhìn thấy các bạn có tiền trong lớp dẫn bạn gái vào nhà hàng khách sạn sang trọng, Quan Tiểu Tường lại cảm thấy khó chịu. Tuy nhiên, tiền tiêu vặt của hắn bị Quan Học Dân khống chế rất nghiêm khắc, mỗi tháng chỉ có mấy trăm đồng, đương nhiên là không dám hoang phí.

Ngay cả trong những lúc thuê phòng cho Tiểu Lan, hắn cũng chỉ dám chọn khách sạn giá rẻ, nơi cách âm kém, môi trường không tốt. Nhưng Quan Tiểu Tường không còn cách nào khác, hắn thực sự rất mong muốn kiếm nhiều tiền hơn.

Tiểu Lan càng không nói gì thì Quan Tiểu Tường lại càng băn khoăn. Đề nghị của Dương Minh làm hắn cảm động — đi khách sạn quốc tế Tùng Giang đủ để lên mặt với các bạn cùng lớp.

- Vậy có được không?

Quan Tiểu Tường sợ Dương Minh chỉ nói xã giao, nên cẩn thận xác nhận lại.

- Như vậy thì có gì đâu mà không được? Hơn nữa, em với bạn gái phải cùng nhau xây dựng cuộc sống, vừa đúng lúc có cơ hội trình bày kế hoạch đó ra.

- Vậy em gọi điện cho cô ấy đây.

Quan Tiểu Tường hết sức vui mừng. Hắn hiểu rõ rằng Dương Minh đối xử tốt với mình hoàn toàn vì nể mặt cha của mình, Quan Học Dân. Nhưng cũng như vậy, dù Quan Học Dân giúp đỡ Dương Minh chữa bệnh cho Trầm Vũ Tích, Dương Minh cũng không nhất thiết phải giúp bản thân hắn như thế. Vả lại, bệnh tình của Vũ Tích, hắn cũng rõ là không còn hy vọng gì. Vậy Dương Minh giúp đỡ mình để làm gì đây?

Quan Tiểu Tường cảm động gọi điện cho bạn gái nhưng chỉ kịp nghe hai tiếng rồi bị cắt đứt. Trong khi đó, tại một ngôi nhà lớn ở bờ bờ sông Diên Hoa Thủy, thành phố Tùng Sơn, một cô bé rất hồi hộp cầm điện thoại trên tay.

- Tiểu Lan, ai gọi đến vậy con?

Một người đàn ông nhìn bàn tay của cô gái, hỏi.

- Không có… Không ai gọi đâu ạ.

Cô bé Tiểu Lan căng thẳng hẳn lên.

- Đưa điện thoại cho cha xem.

Người đàn ông trợn mắt, rồi giật điện thoại trong tay cô bé.

- Cha ơi...

Tiểu Lan hết cách, đành phải nói:

- Là Tiểu Tường gọi tới đó, cha đừng làm thế nữa được không?

- Không được làm thế nữa? Là không được làm như thế nào hả?

Người đàn ông hét lớn:

- Làm sao mà con không nghe điện thoại? Những lời trước đây cha và con nói với nhau có tác dụng gì rồi?

- Cha, Tiểu Tường thật ra rất tốt, nhưng hoàn cảnh gia đình không tiện, chú Quan rất có uy tín trong giới y học.

Tiểu Lan giải thích:

- Chỉ là chú Quan quá thanh liêm, nên gia đình không có nhiều tiền.

- Thanh liêm cái gì hả? Không kiếm được tiền chỉ có vậy sao? Cha của Trương Hoa Lan, Trương Điếm Hải coi thường nói:

- Cha đã nói với con rồi mà! Cha lên chức rồi, trong thành phố Tùng Sơn này cũng là nhân vật có tiếng trong xã hội, quen biết toàn là người có quyền có thế. Dựa vào tướng mạo của con, cha giới thiệu cho con một người trẻ tuổi tài cao gấp trăm lần tên chó Tiểu Tường kia.

- Cái gì gọi là tuổi trẻ tài cao? Chẳng phải là đám công tử bột sao?

Trương Hoa Lan nhăn mặt:

- Cha, cha chưa hiểu Tiểu Tường rồi. Tiểu Tường sau này nhất định sẽ thành công. Anh ấy có niềm tin làm nên sự nghiệp lớn.

- Niềm tin cái gì mà chẳng thực tế? Không làm nổi trò gì đâu.

Trương Điếm Hải gầm lên:

- Con không hiểu đạo lý đâu. Sau khi kết hôn, con sẽ hiểu. Không có tiền thì làm gì cũng phải gọi cha con xem. Dù cha chỉ kiếm được chút ít, nhưng nói chung, số tiền cha kiếm được hiện nay cũng không đủ để dưỡng già. Cha chỉ hy vọng tương lai con lấy chồng có điều kiện kinh tế tốt. Nếu con không tìm được người giàu, cha phải làm thế nào đây?

- Về sau, Tiểu Tường chắc chắn sẽ có tiền.

Trương Hoa Lan thanh minh.

- Thôi được rồi, đừng nói chuyện có hay không nữa. Cha không biết tương lai ra sao, chỉ xem hiện tại thôi.

Trương Điếm Hải xua tay:

- Bây giờ con gọi điện cho hắn, hẹn hắn ra đây. Cha có chuyện muốn nói với hắn.

- Cha… cha muốn nói chuyện gì vậy?

Trương Hoa Lan sửng sốt hỏi.

- Đương nhiên là chuyện con với Tiểu Tường rồi. Nói nó đưa cha 5 triệu đồng làm lễ vật, rồi cha đồng ý để hai đứa quen nhau. Còn không thì nó đừng gặp mặt con nữa.

Trương Điếm Hải nói.

- Năm triệu…

Trương Hoa Lan sửng sốt. Cha đã biết hoàn cảnh gia đình của Quan Tiểu Tường rồi, làm sao móc ra 5 triệu đây? Đừng nhìn vào biệt thự họ ở, đó là trường học cấp cho thôi chứ không phải do họ tự mua.

- Làm sao? Nhiều thế à? Năm triệu chỉ là để chứng minh thực lực của nó thôi. Nếu bây giờ đến năm triệu mà không làm nổi thì sao bảo đảm hạnh phúc của con sau này nữa? Và làm nên sự nghiệp lớn gì chứ? Thật vớ vẩn.

Trương Điếm Hải nói tiếp:

- Nếu nó không kiếm nổi 5 triệu, làm sao cha tin thế được là nó có năng lực?

- Kìa cha, cho anh ấy thời gian đi, chắc chắn anh ấy sẽ có cách mà…

Trương Hoa Lan chỉ đành kéo dài thời gian, đi theo từng bước một.

- Không có thời gian nữa đâu, ngày mai là hạn cuối rồi. Không kiếm được thì cút đi cho ta.

Trương Điếm Hải dập tắt hy vọng:

- Hôm nay, tổng giám đốc khách sạn muốn giới thiệu bạn gái cho cháu ông ấy. Dựa vào điều kiện của con, nhất định không thành vấn đề. Nếu Quan Tiểu Tường không kiếm ra số tiền đó, cha sẽ giới thiệu người khác cho con.

- Cha… cha nói chuyện hợp lý đi.

Trương Hoa Lan gần như căng thẳng muốn khóc.

- Những lời cha nói chính là đạo lý.

Trương Điếm Hải lạnh lùng đáp:

- Chút nữa con gọi điện cho hắn, hẹn hắn đến khách sạn của cha. Hãy để hắn thấy thế nào là cuộc sống của người có tiền.

Trương Điếm Hải đoán rằng Quan Tiểu Tường chưa bao giờ bước vào khách sạn sang trọng như vậy. Sau khi đến, hắn sẽ cảm thấy xấu hổ vô cùng và chủ động chia tay với con gái. Trước kia, tình cảm của ông dành cho con gái không tốt, cũng không muốn rạn nứt, nhưng vài ngày gần đây, sau khi ông nhận chức tại khách sạn quốc tế Tùng Giang và được bổ nhiệm làm phó tổng giám đốc, tâm trạng ông thay đổi hoàn toàn.

Điều cần biết là khách sạn quốc tế Tùng Giang là một trong những khách sạn 5 sao hàng đầu của thành phố Tùng Sơn. Sau đó, ông cũng tiếp xúc với tầng lớp cao cấp hơn, mắt ông trở nên có tầm cao mới.

Tóm tắt:

Dương Minh rủ Quan Tiểu Tường đến khách sạn quốc tế Tùng Giang, nơi được cho là sang trọng và đắt đỏ. Quan Tiểu Tường cảm thấy băn khoăn khi muốn đưa bạn gái Tiểu Lan đến đây nhưng lại lo lắng về tình hình tài chính của mình. Trong khi đó, gia đình Tiểu Lan có những yêu cầu nghiêm khắc về điều kiện kinh tế mà Quan Tiểu Tường phải đáp ứng để có thể tiến xa hơn trong mối quan hệ này.