Chị vẫn chưa hiểu Dương Minh rồi, về sau chị sẽ từ từ thấu hiểu anh ấy…
Kinh Tiểu Lộ nói:
- Đi thôi, chúng ta đi ăn chút gì đó, no rồi chị mới có khí lực…
- Vậy cũng không cần ăn no quá… bụng nhỏ sẽ phồng lên mất…
Liễu Họa Mi lúc này lại như một tiểu nữ nhân, có chút bồn chồn.
- Ha ha, vừa vặn em dạy cho chị một ít chiêu số… Tối nay tiện nghi chị rồi, vốn dĩ phải là em đấy!
Kinh Tiểu Lộ nói tới đây, hơi chút ghen tị.
- A…
Liễu Họa Mi nhất thời có chút ngượng ngùng, xấu hổ nhìn Kinh Tiểu Lộ:
- Vậy… hay là… em đi với chị đi?
- Gì cơ?
Lúc này đến lượt Kinh Tiểu Lộ kinh ngạc. Họa Mi tỷ chắc không lớn gan như vậy chứ? Lần đầu tiên lại chơi song phi?
Liễu Họa Mi tuy không có nhiều kinh nghiệm, nhưng cũng không phải là không biết gì. Nhìn biểu tình của Kinh Tiểu Lộ, biết ngay nàng hiểu lầm, mình thật sự không có ý đó. Tuy nhiên, lời nói ra lại có vẻ như chính là ý đó, hơn nữa động tác cũng mang ý đó… Thật đúng là khó mà giải thích!
Trên thực tế, nàng thật sự hy vọng Kinh Tiểu Lộ đừng đi, nếu không nàng cũng không biết phải làm sao lúc đó.
- Không… không có gì, chị chỉ là hơi sợ hãi thôi…
Liễu Họa Mi lập tức lắc đầu.
- À, không sao đâu, không cần lo lắng, khi đến đó em sẽ giúp chị sắp xếp ổn thỏa.
Kinh Tiểu Lộ nói:
- Vì chị, em không chỉ hy sinh cơ hội của mình, còn sợ bị chồng mắng nữa. Họa Mi tỷ, chị phải quý trọng nhé, nhất định phải khiến anh ấy giúp chị, nếu không em sẽ hy sinh vô ích rồi…
- Được…
Liễu Họa Mi thẹn thùng gật đầu. Trong lòng nghĩ, nếu như thế này hắn còn không giúp, chẳng những em hy sinh vô ích, mà chị cũng như vậy luôn…
Buổi tối, Dương Minh cùng Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám đi ăn cơm. Cơ hội để ba người cùng nhau ăn chẳng nhiều, lại khó gặp nhau, nên ai cũng đều trân trọng.
- Dương ca, báo tử tôi không nói gì khác, chỉ riêng đời này tôi đã phục anh rồi! Ngay cả hắn Hầu Chấn Hám cũng không bằng!
Bạo Tam Lập giơ chén rượu trong tay:
- Tôi Bạo Tam Lập đi theo Dương ca, vĩnh viễn là đệ của anh. Dù lần này anh có trở về hay không, tôi cũng như vậy! Tôi sẽ hết lòng bảo vệ người nhà của anh. Đến âm phủ, tôi vẫn là đệ của anh! Được rồi, tôi thô lỗ, cũng không biết ăn nói hay lễ độ gì, tôi cạn chén này, gửi gắm tất cả những điều không nói được thành lời!
- Ha ha…
Dương Minh vui vẻ, cũng nâng chén uống thêm một ngụm.
Hầu Chấn Hám, nghe xong lời Bạo Tam Lập cũng không giận, vì trong lòng hắn cũng có cùng ý nghĩ đó, nên cười nói:
- Báo tử, ngươi không phục ta à? Ta cũng đâu có phục ngươi, chỉ phục mình Dương ca thôi! Nếu lần trước Dương ca không cứu ta, ta giờ này có thể còn sống hay không, có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ hay không, có thể vì cướp bóc mà vào tù hay không, tất cả đều khó đoán!
- Đúng vậy, vận mệnh của chúng ta đều đã thay đổi nhờ Dương ca! Nếu không thì chỉ là những nhân vật nhỏ, có khi còn bị ngồi tù, bị kẻ thù truy đuổi. Ai dám tự hào, tự nở mày nở mặt?
Bạo Tam Lập gật gật đầu.
- Vì vậy, Dương ca, anh đừng lo lắng. Chúng tôi sẽ giúp anh bảo vệ hậu phương tốt, anh cứ yên tâm thực hiện nhiệm vụ đi, đừng phiền lòng về chuyện ở nhà!
Hầu Chấn Hám nói:
- Bạo Tam Lập, nếu có ý đồ xấu, tôi quyết không tha thứ, phải chết cũng phải bóp chết hắn!
- Mẹ! Ngươi nói cái quái gì vậy? Ngươi mới có ý đồ xấu đó! Ta còn muốn bóp chết ngươi nữa đấy!
Bạo Tam Lập thấy ức quá, lập tức đứng dậy, trừng mắt nhìn Hầu Chấn Hám:
- Nếu ta dám làm chuyện có lỗi với Dương ca, ta sẽ tự sát, không cần đến tay ngươi!
- Ngươi còn muốn bóp chết ta à? Dựa vào thân thủ của ngươi á?…
Hầu Chấn Hám đã uống hơi nhiều, có chút mất kiểm soát.
- Thôi được rồi, hai người các ngươi. Ta còn chưa đi mà đã nội chiến rồi à? Vậy ta đi rồi, mỗi người mang theo một đám người quyết chiến hay sao?
Dương Minh vẻ mặt tức giận, trừng hai người một cái, vỗ bàn trách móc.
- Cái này… Dương ca, chúng tôi chỉ đang đùa thôi, thật xin lỗi…
Bạo Tam Lập ngượng ngùng, cúi đầu, Hầu Chấn Hám cũng thế, xấu hổ ngồi xuống.
- Được rồi, ta hiểu lòng trung thành của các ngươi. Nhưng trung thành thể hiện qua hành động, chứ không chỉ nói suông vậy. Cứ xem những biểu hiện của các ngươi sau này đi.
Dương Minh gật đầu, thản nhiên nói.
Sau khi hai người thề trung thành, Hầu Chấn Hám đột nhiên hỏi:
- Dương ca, tôi nghe nói có một loại cổ, gọi là cổ trung thành, khiến người ta trung thành tuyệt đối với một người. Trương Trí Thân có từng nhắc đến phải không?
Hầu Chấn Hám nhắc đến Trương Trí, người gần đây luôn đi cùng bọn hắn. Bởi Hữu trưởng lão đã đi rồi, Trương Trí Thân tất nhiên không còn tác dụng gì nữa. Nhưng phía bà nội Lam Lăng cũng không bảo hắn trở về, hắn cứ ở đó chờ lệnh.
Nói chuyện phiếm nhiều, Hầu Chấn Hám hiểu ít nhiều về cổ thuật. Lúc này đột nhiên nhắc đến chuyện đó, tâm tư của hắn rõ ràng không khó đoán.
- Cổ độc trung thành?
Dương Minh hơi ngạc nhiên. Nhưng lập tức đã hiểu ý của Hầu Chấn Hám. Tuy nhiên, anh không đồng ý.
- Báo tử, sao không nói gì? Không dám hay không muốn?
Hầu Chấn Hám cười lạnh hỏi.
- Ta có gì mà không dám? Chỉ đợi Dương ca nói thôi!
Bạo Tam Lập nóng nảy:
- Ngươi chỉ xem thường ta à? Cứ làm theo ý ngươi đi. Nếu Dương ca muốn tôi chết ngay bây giờ, tôi cũng không chần chừ. Đừng nhắc đến chuyện cổ độc!
- Chuyện này để sau hãy nói.
Dương Minh do dự, vẫy tay không vội đồng ý. Dù sao chuyện này không phải của riêng anh, nếu xảy ra chuyện, có khi lại giam giữ cả đời người ta cũng nên.
- Không cần bàn nữa, ngày mai chúng tôi sẽ đi tìm Trương Trí Thân!
Bạo Tam Lập vội vàng nói, sợ Hầu Chấn Hám giành trước.
- Vậy ngày mai hãy tính sau.
Dương Minh thản nhiên gật đầu:
- Hôm nay không đề cập những chuyện này nữa. Thời gian chúng ta dành để trò chuyện cũng không còn nhiều, nói chuyện phiếm hoặc nghiên cứu một chút về kế hoạch sau khi tôi đi, phương hướng kinh doanh của công ty…
Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám đều gật gật đầu, bắt đầu bàn luận chiến lược. Trên thực tế, hai người đã nghiên cứu xong phương hướng từ lâu rồi. Dương Minh không có mặt, họ cũng không thể cứ lười biếng mãi. Dù sao, nhiệm vụ quan trọng nhất vẫn là giúp Kinh Tiểu Lộ điều hành tốt tập đoàn Danh Dương…
- Không cần quá liều mạng, nếu như tôi có thể trở về, mọi người sẽ cùng nhau rời khỏi, đến đảo Xẩn cư, bỏ lại tất cả sự nghiệp hiện tại.
Dương Minh đã tính toán sẵn đường lui cho tương lai.
- Ha ha, vậy cũng phải kiếm tiền chứ. Muốn ẩn cư, không phải càng cần nhiều tiền sao?
Bạo Tam Lập cười nói:
- Tôi còn muốn kiếm thêm chút tiền để dưỡng già nữa. Lúc này càng phải cố gắng!
Ba người ăn uống hơn hai tiếng, rất thoải mái vui vẻ. Điện thoại của Dương Minh bỗng vang lên.
Anh liếc nhìn màn hình, là cuộc gọi của Kinh Tiểu Lộ. Vì vậy, anh nói với Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám:
- Hôm nay đây là đủ rồi! Tiểu Lộ gọi tới, bảo tôi về trước.
Trong bữa tối, Kinh Tiểu Lộ và Liễu Họa Mi thảo luận về mối quan hệ của họ với Dương Minh. Liễu Họa Mi thể hiện sự e dè và bối rối khi nói đến việc làm trung thành với Dương Minh. Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám bày tỏ lòng trung thành và do dự về một loại cổ độc khiến người ta trung thành. Cuộc trò chuyện đan xen hài hước và những cam kết bảo vệ nhau trong tương lai.