Còn có cả giấy xin phép? Ta đây cũng muốn xem một chút, ngươi rốt cuộc là lấy lý do gì mà xin nghỉ?

Từ phó hiệu trưởng mỉa mai một câu, hết sức khinh thường, cầm lấy mấy tờ giấy xin phépTiếu Tình đưa tới, lật qua lật lại.

Dương Minh cau mày, Từ phó hiệu trưởng này rõ ràng là đang xoi mói. Cho dù giấy xin phép không có vấn đề, phỏng chừng hắn cũng sẽ bới ra cho bằng được. Có điều Dương Minh cũng không sợ, vì trong tay hắn còn dấu một lá bài chưa lật. Nếu Từ phó hiệu trưởng này muốn gây sự, thì mình cũng không ngần ngại để hắn thất thế một phen!

Quả nhiên, Từ phó hiệu trưởng lật xem giấy xin phép, đồng thời đọc lên:

- Bởi vì có việc, xin phép nghỉ một tuần... Bởi vì có việc, xin phép mười ngày... Bởi vì có việc, xin phép mười lăm ngày... Xin nghỉ cũng quá nhiều nhỉ? Em cũng bận quá nhỉ?

- Ai cũng có lúc bận rộn mà.

Dương Minh thản nhiên nói:

- Tôi nghĩ Từ phó hiệu trưởng ngài cũng không thể lúc nào cũng nhàn rỗi phải không?

- Có thể bận, nhưng chuyện gì mà còn quan trọng hơn cả học hành?

Từ phó hiệu trưởng không nghĩ tới Dương Minh còn dám hỏi lại mình, nhất thời nổi giận, vỗ bàn quát lớn:

- Tôi xem tờ giấy xin phép này của em, chính là có vấn đề. Cái gì là "có chuyện"? Có chuyện gì mà em không viết rõ lên giấy xin phép? Tiếu Tình, cô làm chủ nhiệm khoa kiểu gì vậy? Có phải bao che hắn hay không? Hắn chỉ viết "có việc", cô cũng dễ dàng cho qua? Nếu là sinh viên khác muốn trốn học, tùy tiện nói "có việc", cô có phải cũng cho hắn nghỉ hay không?

- Ngài đừng có chuyển đề tài.

Dương Minh thấy Từ phó hiệu trưởng này lại còn muốn làm khó Tiếu Tình, nhất thời không vui:

- Ngài nói chuyện của tôi, tốt nhất đừng kéo người khác vào, cẩn thận không lại biến thành công địch toàn dân!

- Em ăn nói kiểu gì thế? Một sinh viên mà có ý gì hả?

Từ phó hiệu trưởng thấy Dương Minh mạnh mẽ, lại càng không thể nén giận.

- Những lời tôi nói rất bình thường, xin nghỉ là tôi xin, ngài có chuyện gì cứ hướng tôi mà nói, đừng nói mấy lời vô ích làm gì.

Dương Minh lạnh lùng nói.

- Được lắm, tôi còn chưa từng thấy loại sinh viên nào như em, phạm lỗi còn không thừa nhận, còn dám quản lại tôi?

Từ phó hiệu trưởng chỉ vào Dương Minh, nói với thầy hiệu trưởng:

- Hiệu trưởng, ngài có thấy không? Sinh viên này ngang ngạnh như vậy, lừa gạt xin giấy xin phép để đi chơi rồi còn không biết hối cải! Hôm nay nếu không khai trừ hắn, chức giám hiệu này tôi cũng không cần làm nữa!

Thầy hiệu trưởng không nói gì. Tuy thái độ của Dương Minh không tốt, nhưng là hiệu trưởng cũng hiểu rằng, Từ phó hiệu trưởng đang mượn cớ để mưu lợi, tìm cách đả kích Lưu Duy Sơn. Vì thế, ông cũng không muốn tham dự vào chuyện này, còn sắp về hưu rồi, tham gia những tranh chấp không đáng có này chỉ tự làm phiền mình.

- A...

Hiệu trưởng còn chưa lên tiếng, Dương Minh đã cười nói trước:

- Tôi thật ra muốn xem ngài làm sao khai trừ tôi đây? Tôi không phạm lỗi gì, sao ngài muốn khai trừ tôi? Ngài làm phó hiệu trưởng hay không chẳng liên quan gì đến tôi. Nhưng nếu ngài muốn khai trừ tôi, thì phải đưa ra lý do chính đáng!

- Giỏi! Giỏi!

Từ phó hiệu trưởng gằn hai tiếng, mặt cũng tức đến xanh lè:

- Hừ, nếu ta không cho em lý do, e rằng em cũng không phục! Vậy tôi hỏi em, em xin nghỉ để làm gì?

- Ta nghỉ phép để làm gì, không cần phải báo cáo với ngài chứ? Ta xin nghỉ đương nhiên là để làm chuyện của ta rồi. Nếu không, ta xin nghỉ để làm gì?

Dương Minh thản nhiên nói:

- Mỗi người đều có quyền riêng tư, ngài không phải không biết đấy chứ?

- Hừ, quyền riêng tư? Em có biết thân phận hiện tại của mình là gì hay không? Thân phận của em là sinh viên, nhiệm vụ chủ yếu của em chính là học tập! Em làm những việc ngoài việc học, chính là không làm việc đàng hoàng! Nếu em không nói rõ đã làm gì, tôi chỉ có thể cho rằng em đang làm chuyện không liên quan đến học tập. Được rồi, tôi hiện tại nói cho em biết, em đã bị khai trừ rồi!

Từ phó hiệu trưởng nói liền một hơi.

- Tôi không nói cho ngài, là vì có điều lệ giữ bí mật. Việc tôi làm không thể tùy ý tiết lộ.

Dương Minh thản nhiên nói.

- Tôi không hiểu tại sao ngài cứ phải làm khó tôi. Chủ nhiệm khoa chúng ta cũng không có ý kiến, ngài như vậy là có ý gì? Là nhằm vào tôi hay còn mưu đồ gì khác?

- Còn điều lệ giữ bí mật nữa chứ? Em nghĩ em là ai? Em là đặc vụ hay gián điệp sao? Em đang làm tình báo sao?

Từ phó hiệu trưởng nghe Dương Minh nói, cứ như nghe được chuyện buồn cười, ha ha cười phá lên:

- Ta chẳng những muốn khai trừ em, lát nữa còn muốn truy cứu trách nhiệm của chủ nhiệm khoa em nữa kia! Nàng chính là không làm tròn trách nhiệm, thất trách!

Vừa hay, trong nhà có một thân thích làm việc trong khoa công nghệ, xử lý Tiếu Tình xong có thể để cho thân thích của ta thay thế, thật đúng là nhất cử lưỡng tiện! Từ phó hiệu trưởng đắc ý trong bụng. Mình đúng là nhất cử lưỡng dao, một mũi tên trúng hai đích!

- Tôi xin nghỉ việc để làm chuyện gì, ngài thật sự muốn biết sao?

Dương Minh nhàn nhạt hỏi.

- Em không nói cũng được, tóm lại, em đã bị khai trừ rồi.

Từ phó hiệu trưởng đắc ý nói.

- Ngài đã nghĩ như vậy, tôi không thể không nói cho ngài biết.

Dương Minh lắc đầu:

- Nếu ngài nhất định muốn biết, tôi chỉ còn cách xin chỉ thị từ cấp trên thôi.

- Xin chỉ thị từ cấp trên? Ý ngài là gì? Em nói lung tung gì thế?

Từ phó hiệu trưởng sững sờ, hơi không rõ ý của Dương Minh.

Lúc này, Dương Minh lại lấy từ trong túi ra hai tờ giấy chứng nhận, đặt trước mặt Từ phó hiệu trưởng:

- Tôi là ai, phía trên này viết rõ ràng. Tuy nhiên, việc tôi xin nghỉ để làm gì, xin lỗi, tôi vẫn không thể nói.

Từ phó hiệu trưởng thấy hai tờ giấy chứng nhận Dương Minh đưa ra, không khỏi kinh ngạc. Nhưng khi xem rõ nội dung trong đó, sắc mặt hắn biến đổi rõ rệt! Dù dựa vào nhận biết của cơ quan điều tra thần bí, hắn không thể phân biệt rõ ràng, nhưng dấu của con dấu thuộc về tình báo quân đội thì hắn đã nhận ra!

Ở cấp bậc này của hắn, đương nhiên có thể sờ đến giấy chứng nhận giả hay thật. Vì vậy, Từ phó hiệu trưởng trở nên choáng váng, không biết phải xử lý thế nào. Hắn vốn mong rằng khai đao với tên con nuôi của Lưu Duy Sơn này sẽ giúp hắn đạt được mục đích, nhưng không ngờ lại xảy ra biến cố, Dương Minh lấy ra hai tờ giấy chứng nhận!

Dương Minh lúc này công khai thân phận của mình, thực ra đã suy nghĩ kỹ rồi. Những ngày qua, hắn đã chuẩn bị thủ tục nghỉ học tạm thời, không có chuyện gì đặc thù, tạm nghỉ một năm là không thể. Thế nên, hắn cũng đã dự định để Hạ Băng Bạc nói chuyện với trường, tốt nhất vẫn không nghỉ học, chỉ xin nghỉ phép, thậm chí có thể để hắn tốt nghiệp trước, như vậy còn tốt hơn.

Vì thế, thân phận của hắn sớm muộn gì cũng phải công khai, chỉ là sớm hay muộn mấy ngày thôi. Nhưng Từ phó hiệu trưởng rõ ràng muốn chống đối lại, khiến Dương Minh rất tức giận và còn nảy sinh ý nghĩ xấu xa trong lòng!

Giấy xin phép đầy đủ, hắn còn cố tình túm lấy mình không thả. Trong khi đó, các sinh viên trốn học ra quán truyệnfull.vn, qua đêm ngoài trường, hắn lại mắt điếc tai ngơ! Căn bản, đây chính là sự trả đũa của chúng dành cho hắn?

- Em... em là người của quân đội?

Từ phó hiệu trưởng kinh ngạc cực kỳ trước thân phận của Dương Minh. Hắn không thể nghĩ ra, Dương Minh không phải chỉ là sinh viên bình thường, sao chớp mắt lại biến thành quân nhân được?

Tóm tắt:

Xung đột giữa Dương Minh và Từ phó hiệu trưởng diễn ra khi Dương Minh xin nghỉ học với lý do không rõ ràng. Từ phó hiệu trưởng không ngừng gây khó dễ, yêu cầu Dương Minh phải làm rõ lý do xin phép. Dương Minh giữ vững lập trường, khẳng định quyền riêng tư của bản thân và cuối cùng công khai thân phận là quân nhân, khiến Từ phó hiệu trưởng kinh ngạc và không biết ứng phó ra sao.