Dương Minh nói tiếp:
- Mẹ, lần này con trở về thăm hai người, chỉ sợ rất lâu sau đó cũng không trở lại. Lần tiếp theo con về nhà cũng không biết là khi nào nữa.
"Hả?"
Dương mẫu sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày, dường như đã tức giận, bà nói:
- Đại Minh, con nói vậy là có ý gì? Mẹ nói mày một câu mà mày đã trở mặt? Rốt cuộc là mày nghĩ cái gì vậy?
Dương Minh nghe mẹ chất vấn cũng đã hiểu là bà hiểu lầm, hắn không khỏi cười khổ nói:
- Mẹ! Mẹ hiểu lầm rồi, con không phải bốc đồng nói vậy mà là muốn rời đi một thời gian ngắn.
- Rời đi một thời gian ngắn? Đây là ý gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Dương mẫu nghe hắn nói mà không thể hiểu nổi.
- Thật ra thì chuyện là như vậy… - Chuyện đã đến nước này, Dương Minh cũng chỉ có thể từ từ kể lại chuyện trước đây đã nói với ba người Trần Mộng Nghiên, bao gồm cả thân phận của mình, nhiệm vụ được giao, kể cả chuyện về Lam Lăng cũng không giấu giếm.
Hai người già nghe những lời của Dương Minh mà kinh ngạc đến mức mở to hai mắt, thật lâu sau cũng không bình tĩnh lại được. Chuyện này quá kỳ quái rồi, con trai vốn là một sinh viên đại học, làm sao mà thoáng cái đã trở thành đặc công? Hơn nữa trước đó cũng đã thực hiện rất nhiều nhiệm vụ. Tại sao mình không biết gì?
- Thằng ranh, tại sao lại gạt mẹ cùng cha lâu như vậy? Có phải là đã trưởng thành, lông cánh đầy đủ rồi thì không cần để ý đến mẹ cùng cha nữa?
Dương mẫu nhìn chằm chằm Dương Minh mà chất vấn:
- Còn chuyện của Lam Lăng rốt cuộc là thế nào? Con làm như vậy mà không sợ làm Mộng Nghiên và hai cô bé kia thất vọng hay sao? Con lại còn tìm thêm một cô bé nữa.
Trần Mộng Nghiên thấy Dương mẫu mắng Dương Minh, lại nhắc tới chuyện tình của Lam Lăng thì vội vàng giải thích:
- Cô à, con cũng biết Lam Lăng. Cô ấy còn xác định quan hệ với Dương Minh trước cả con, bọn con đều đã nói chuyện với nhau, quan hệ cũng không tồi, cô đừng giận Dương Minh mà.
Thật ra thì Dương mẫu cũng không tức giận vì chuyện của Lam Lăng mà là do Trần Mộng Nghiên đứng ngay bên cạnh, nếu bà không tỏ thái độ thì không phải là đang dung túng cho con trai hay sao? Cho nên bà phải mắng Dương Minh vài câu, cũng không ngờ chính Trần Mộng Nghiên lại đứng ra giải vây cho hắn, bà không khỏi ngạc nhiên.
- Mộng Nghiên, con biết Lam Lăng?
Dương mẫu đột nhiên phát hiện ba cô gái kia đều đã biết trước những chuyện mà Dương Minh vừa kể, mà hắn nãy giờ cũng chỉ nói cho hai người già đó nghe mà thôi.
- Vâng, bọn con cũng đã biết. Trước đó Dương Minh đã kể cho chúng con rồi. - Trần Mộng Nghiên gật đầu: - Dương Minh nói anh ấy là người có trách nhiệm, vào thời điểm cần ra tay, anh ấy cũng muốn đóng góp sức lực của mình.
- Nhưng đi một lần là mấy năm, mười năm không phải là quá lâu sao? Mẹ làm sao bây giờ? Không được, mẹ không đồng ý để con đi!
Dương mẫu có chút nóng nảy:
- Ngày mai mẹ sẽ nói chuyện với lãnh đạo của con, yêu cầu cử người khác đi. Tại sao con mẹ lại phải đi? Con của mẹ vẫn còn chưa tốt nghiệp đại học, vẫn chỉ là một đứa trẻ, làm sao có thể đi thi hành nhiệm vụ chứ?
- Mẹ!
Dương Minh dở khóc dở cười, không ngờ mẹ lại phản đối gay gắt như vậy.
- Mẹ nó đó, bà đừng có nói lung tung! Dương Minh vì tổ quốc mà cố gắng, sao bà lại ngăn cản hắn chứ? Cứ suy nghĩ kiểu này của bà thật sự không tốt đâu!
Dương Đại Hải lại nghĩ rất thoáng, sau khi nghe xong lời của Dương Minh thì không nói gì thêm, chỉ gật đầu tỏ vẻ ủng hộ.
Cha sáng suốt cũng là điều mà Dương Minh đã tiên lượng được, từ đó có thể dễ dàng thuyết phục cha mẹ.
- Tôi không cần biết, tại sao lại không để người khác đi mà lại để Dương Minh đi chứ? - Dương mẫu thực lòng không muốn.
- Đây là vinh quang của chúng ta! Dương Minh đi chứng tỏ nó mạnh hơn người khác, có vậy người ta mới để nó đi. Nếu nó không đi thì người khác càng khó thi hành nhiệm vụ hơn.
Dương Đại Hải đứng dậy, vỗ vai Dương Minh:
- Con trai, cha tự hào về con! Ban đầu cha còn lo lắng con sẽ trở thành sâu mọt của xã hội, nhưng một năm gần đây con đã thay đổi rất lớn. Không những không trở thành sâu mọt mà còn trở thành trụ cột của quốc gia.
- Cha!
Dương Minh nhất thời lúng túng, chẳng phải trước đó mình còn kém cỏi lắm sao? Nhưng nghĩ lại, ngoài việc trốn học đi chơi, hắn còn đánh nhau, lêu lổng. Ở ngoài chẳng làm được chuyện gì tử tế, nói một cách dễ hiểu thì là thiếu niên sa ngã, lêu lổng. Còn nếu nể tình thì đúng là sâu mọt của xã hội.
Nhưng bây giờ, việc mình làm thật sự là vinh quang và lớn lao. Không trách cha vui vẻ như vậy.
- Dương Đại Hải, đó chỉ là ông nghĩ thoáng thôi. Nhưng ông nghĩ kỹ lại đi, con trai đi một lần là mười năm. Mười năm đó! Làm sao chúng ta có thể trải qua mười năm đó đây? Con trai không ở bên cạnh chúng ta thì cuộc sống sẽ rất vô vị.
Dương mẫu cũng thấm hiểu điều này, nhưng vẫn không muốn chấp nhận:
- Hơn nữa, nó đi rồi thì Mộng Nghiên và mấy đứa còn lại làm sao bây giờ? Chẳng lẽ để chúng chờ đợi mười năm sao?
- Cô à, chúng con có thể đợi được! Yên tâm đi, chúng con cả đời này sẽ làm con dâu của Dương gia, không bao giờ thay đổi.
Trần Mộng Nghiên kéo tay Chu Giai Giai và Lâm Chỉ Vận ôn hòa nói.
Dương mẫu nghe lời của Trần Mộng Nghiên cảm động, nhưng chuyện này không phải vì cảm động mà bỏ qua. Bà vẫn không cam lòng nói:
- Con xem, mẹ đã lớn tuổi rồi, đã sớm chờ ngày được ôm cháu nội. Con đi lần này là mười năm, mẹ chờ đến bao giờ để ôm cháu nội chứ? Khi con trở về, mẹ có thể đã chết rồi cũng nên.
Dương Minh đổ mồ hôi, mẹ đổ mồ hôi con ròng ròng. Những điều mẹ nói thật là quá cổ quái. Bà mới hơn bốn mươi tuổi, dù mười năm nữa cũng chỉ mới năm mươi, làm sao có thể chết được? Chẳng qua là sợ cái chết đến quá đỗi xa vời thôi. Người ta bảy tám mươi tuổi còn chưa nghĩ đến chuyện chết, bà nghĩ vậy là quá xa xôi rồi.
Nhưng Dương Minh cũng biết mẹ chỉ mượn đề tài để nói chuyện, bản thân hắn nếu không đi thi hành nhiệm vụ lần này thì cũng sau ba bốn năm, tốt nghiệp đại học rồi sẽ ẩn cư ở đảo X, sau đó sinh mấy đứa con, sống cuộc đời hạnh phúc. Nhưng nhiệm vụ lần này đã làm thay đổi kế hoạch của hắn, đành phải bỏ qua vậy.
- Cô à, nếu không… chúng con bây giờ sinh một đứa?
Trần Mộng Nghiên cắn răng rồi bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên quyết và có chút ngượng ngùng.
- Bây giờ? Sinh một đứa? - Dương mẫu cũng sững sờ trước lời của Trần Mộng Nghiên:
- Mộng Nghiên, con nói là bây giờ con muốn sinh một đứa bé?
- Vâng, con nghĩ rằng nếu Dương Minh thật sự đi mười năm, bọn con thực sự sẽ rất cô đơn. Không bằng bây giờ sinh một đứa bé, khi nhớ Dương Minh còn có đứa nhỏ bên cạnh làm vơi đi nỗi nhớ.
Trần Mộng Nghiên ngượng ngùng nói, nàng đã suy nghĩ về chuyện này từ lâu trên đường tới đây. Dương mẫu nhắc tới làm nàng quyết định nói ra. Trước đó, nàng còn do dự có nên nói chuyện này với Dương Minh không, nhưng có Dương mẫu dẫn dắt chủ đề, nàng bớt đi không ít khó khăn.
- Bọn con… cũng đều có ý này. - Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai cùng nói ngay lúc này, không hẹn mà cùng mở miệng.
Trên đường tới đây, hai nàng cũng có cùng tâm tư với Trần Mộng Nghiên nhưng đều chưa dám nói. Giờ Trần Mộng Nghiên đã mở lời, hai nàng cảm thấy đề cập cũng tự nhiên hơn.
Dương Minh trở về thăm cha mẹ, nhưng phải thông báo về nhiệm vụ của mình. Dương Mẫu lo lắng và không chấp nhận việc con trai rời nhà lâu. Dương Đại Hải ủng hộ con, trong khi Trần Mộng Nghiên và hai cô gái kia cũng thể hiện tình cảm với Dương Minh. Cuộc thảo luận dẫn đến những quyết định quan trọng về tương lai và trách nhiệm mà Dương Minh phải đối mặt.
Dương MinhTrần Mộng NghiênLâm Chỉ VậnDương MẫuDương Đại HảiChu Giai Giai