- Cái gì? Ở thành phố Tùng Giang?

Phùng Tứ Bưu nghe xong hơi sững sờ. Thành phố Tùng Giang chính là nơi gắn liền với những chuyện cũ cay đắng của hắn, nói thật là hắn khó lòng nghĩ đến chuyện đó. Nhưng mà hai mươi vạn thù lao lại rất hấp dẫn, hắn không thể bỏ qua.

- Cái gì vậy chứ?

Phùng Cửu Năng có thể nghe thấy giọng nói của Phùng Tứ Bưu có vẻ không bình thường, nghĩ rằng hắn ngại xa nên gấp gáp nói:

- Nhưng mà lão đại, em đã nói rồi, tiền vé máy bay sẽ được thanh toán, chỉ cần ngày mai anh đến là được!

- Thanh toán à…

Phùng Tứ Bưu thoáng động tâm. Tuy rằng thành phố Tùng Giang là nơi gắn liền với những chuyện cũ cay đắng của hắn, nhưng nếu đối phương muốn chi trả tiền vé máy bay, hắn đương nhiên sẽ rất vui lòng. Vì vậy, hắn do dự nói:

- Với điều kiện này thì cũng có thể. Nhưng mà em phải nói rõ ràng cho anh biết, đối thủ là ai? Tên gì? Bao nhiêu tuổi? Có phải người nổi tiếng trong giới quyền thủ không?

- A, đối thủ đó là một sinh viên năm nhất, tên là Dương Minh. Hẳn không phải là tuyển thủ hắc quyền. Anh đã từng nghe nói chưa? - Phùng Cửu Năng hỏi.

- Sinh viên năm nhất? Tên là Dương Minh? Thằng này thì đúng là chưa nghe qua!

Nghe lời của Phùng Cửu Năng, Phùng Tứ Bưu thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là một sinh viên đại học, chuyện này xử lý còn chẳng khó hơn trở bàn tay. Hắn nói:

- Nó có lợi hại không? Làm sao mà chỉ vì một thằng sinh viên năm nhất đại học mà muốn anh rời núi dạy dỗ?

- Thật ra, Dương Minh này không phải là sinh viên bình thường. Công phu quyền cước của nó khá lợi hại!

Phùng Cửu Năng không giấu diếm, muốn làm cho Phùng Tứ Bưu tin tưởng hơn chút. Nếu không, trong trường hợp quá tự tin, dễ gây họa.

- Một sinh viên, lợi hại lắm thì đến đâu?

Phùng Tứ Bưu có vẻ không mấy để tâm.

- Thất biểu ca, anh đừng xem thường! Nó thật sự rất lợi hại! - Phùng Cửu Năng nói.

- Phó xã trưởng xã đoàn Taekwondo của trường chúng em cũng không phải đối thủ của nó, đã bị nó đánh bại rồi.

- Tao té, một xã đoàn Taekwondo nhỏ trong trường mà cũng muốn nói là lợi hại? Đừng nói là xã đoàn trong trường, dù là tuyển thủ Taekwondo đã giải nghệ cũng chưa chắc đã đấu lại tao! Những thứ đó đều là công phu có hoa mà không có quả, căn bản không cần biết nó đánh thế nào. Với tao thì chỉ một chiêu là trúng! Chết ngay lập tức!

Nghe lời của Phùng Cửu Năng, Phùng Tứ Bưu yên tâm phần nào, không phải là khoác lác. Hắn biết rõ, những tuyển thủ chính quy giải nghệ xuống đây tranh tài đều có thực lực, thậm chí có người từng là tuyển thủ Taekwondo, Thái quyền, Tán đả, Quyền Anh, Judo, thậm chí cả đô vật. Nhưng dù oai phong tới đâu, cũng đều bị hắn đánh sưng mặt sưng mũi, thậm chí cả đời cũng chưa thể tự lo liệu nổi.

Dù không thể coi là hoàn toàn không lợi hại, nhưng họ đã hình thành một đường lối võ thuật riêng, có quy củ rõ ràng, trong khi hắc quyền tràng dưới lòng đất lại không có quy củ. Chỉ cần không mang vũ khí, tay không chân đất tùy ý đánh, miễn sao thắng là được! Loại quy củ này phù hợp với người có xuất thân như Phùng Tứ Bưu, vì họ vốn không theo bất kỳ quy tắc nào, toàn thủ pháp chiến đấu.

- Phải không? Vậy thì tốt quá!

Phùng Cửu Năng vui mừng, thầm nghĩ không trách được Dương Minh có thể đánh bại phó xã trưởng xã đoàn Taekwondo. Trong mắt cao thủ, chuyện đó chẳng là gì.

- Đúng rồi, cuộc so tài này của các người có quy củ gì không? Ví dụ như không được dùng chiêu số gì…?

Phùng Tứ Bưu đột nhiên nghĩ: chuyện này không phải là hắc quyền dưới lòng đất, có quy củ hay không còn chưa rõ. Nếu không rõ, lại dễ xử lý không tốt.

- Quy củ? Không có quy củ gì cả!

Phùng Cửu Năng vội vàng đáp:

- Khi Dương Minh khiêu chiến phó xã trưởng xã đoàn Taekwondo, em thấy rõ là nó cũng không hiểu quy củ gì. Đánh nhau gần như không theo bất cứ quy tắc võ thuật nào, cầm gạch đánh vẫn được, người ta cũng không có phương pháp gì để xử lý. Dương Minh chỉ xuất thân ngoại đạo, thật sự như đánh bừa, nhưng mà cậy mạnh lại rất lợi hại!

- A? Vậy à? Thế thì tốt quá, đúng ý anh rồi. Anh mày đánh quyền cũng không có quy củ, không quy củ là được!

Phùng Tứ Bưu gật đầu.

- Lần này nó còn mang gạch vào chứ?

- Chúng ta có thể nói rõ trước, không cho mang gạch làm vũ khí…

Phùng Cửu Năng xác nhận.

- Không sao, cứ để nó mang, vật đó chẳng có tý lực sát thương nào! - Phùng Tứ Bưu nói như không có gì.

Với một võ sĩ hắc quyền như hắn, khả năng kháng đòn của thân thể khá mạnh. Đừng nói là bị gạch đập một nhát, dù đập vào đầu cũng không sao. Lực đánh của quyền anh còn có thể gây thương tích lớn hơn gạch nhiều lần. Hắn đã chịu đủ rồi, gạch còn chưa làm hắn sợ.

- Tốt! Vậy ngày mai anh tới đây chứ? Em sẽ chuẩn bị tốt cho trận đấu.

Phùng Cửu Năng nói.

- Được rồi, mấy ngày tới mày cứ chuyển hai vạn đồng đặt cọc vào tài khoản của anh, rồi anh sẽ lên đường!

Phùng Tứ Bưu nói. Tuy rằng Phùng Cửu Năng có phần thân thích với hắn, nhưng tiền đặt cọc là không thể thiếu. Nếu không, lăn lộn mãi rồi chẳng ai biết kết quả thế nào. Sợ rằng khi không thắng nổi nữa, thân thích của hắn sẽ không biết nói gì. Đến lúc đó, lại sợ phải đập một trận Phùng Cửu Năng.

Vì vậy, hắn muốn có hai vạn đồng làm tiền đặt cọc trước. Không nhiều lắm, tin rằng Phùng Cửu Năng cũng chấp nhận. Dù đi một chuyến chưa chắc đã thắng, vừa kiếm được hai vạn, chẳng thiệt thòi gì.

- Không thành vấn đề, em biết số tài khoản rồi!

Phùng Cửu Năng vui vẻ đồng ý.

- Em sẽ chuyển tiền qua ngân hàng.

- Số tài khoản của anh là xxxxxxxxx, ngân hàng xx.

Phùng Tứ Bưu cung cấp số tài khoản ngân hàng cho Phùng Cửu Năng.

- Tốt, em nhớ rõ rồi. Lát nữa anh kiểm tra lại là được. Nhận được tiền rồi, anh sẽ lên đường ngay! - Phùng Cửu Năng nói.

- Không thành vấn đề! - Phùng Tứ Bưu đáp.

Chuyện này cứ quyết định như vậy. Sau đó, Phạm Kim Triết chuyển hai vạn đồng vào tài khoản của Phùng Tứ Bưu rồi bắt đầu gửi bài trả lời trên chapwave.com .

Dương Minh đã nhận lời khiêu chiến, thời gian dự kiến là buổi trưa hai ngày sau, địa điểm là trong sân vận động của trường học.

Việc thuê sân vận động cũng dễ như trở bàn tay đối với Phạm Kim Triết. Đàn em của hắn trong hội học sinh là Thiết Ca, chỉ cần cho đàn em đi chào hỏi là có thể thuê được sân. Sau đó, hội học sinh chỉ cần nộp một khoản tiền tượng trưng là xong.

- Ông xã, Phạm Kim Triết vừa gửi bài phản hồi!

Trần Mộng Nghiên không ngờ Phạm Kim Triết trả lời nhanh như vậy. Chu Giai Giai vừa mới gửi bài đáp lại không lâu, Phạm Kim Triết đã ấn định thời gian tranh tài.

Tóm tắt:

Phùng Tứ Bưu bất ngờ nhận lời khiêu chiến từ Dương Minh, một sinh viên năm nhất với khả năng võ thuật đáng gờm. Mặc dù thành phố Tùng Giang gắn liền với kỷ niệm buồn, nhưng khoản thù lao hấp dẫn khiến hắn do dự. Cuộc đàm phán diễn ra giữa Phùng Cửu Năng và Tứ Bưu, xác định thời gian và quy tắc tranh tài. Cuộc chiến được hứa hẹn sẽ diễn ra tại sân vận động trường học, nơi mà Dương Minh sẽ chứng minh thực lực của mình.