Cha nuôi, con cũng không ngờ cha lại kích động như vậy…
Dương Minh nói tới đây thì nhất thời hơi ngượng ngùng, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì cũng khó trách. Lưu Thiên Kỳ là con trai Lưu Duy Sơn, làm cha, làm sao mà không lo lắng về nơi con trai đang ở? Nếu đổi lại là cha mình, chẳng nhẽ lại không như vậy?
Cho dù không phải là Lưu Thiên Kỳ, nếu là mình đi thi hành nhiệm vụ nhiều năm không về, có tin tức của cha nuôi thì chẳng nhẽ không kích động sao?
- Tốt lắm, chúng ta vào phòng sách nói chuyện, chuyện này đừng để mẹ nuôi nghe thấy. Cha sợ bà ấy mong đợi quá nhiều rồi thất vọng lớn, chịu không nổi sự đả kích này! - Lưu Duy Sơn vỗ vỗ tay áo đứng dậy nói.
*“Tốt thôi ạ!”*
Dương Minh gật đầu:
- Con cũng nghĩ như thế, kể cả chuyện ba ngày nữa con dẫn đội đi thi hành nhiệm vụ. Tốt nhất cũng không nên nói cho mẹ nuôi biết. Chờ sau khi con đi, cha từ từ kể lại chuyện này với mẹ cũng được!
- Cũng được, nhưng mà chuyện nhiệm vụ có nguy hiểm, cha cũng không nói cho bà ấy. Mẹ nuôi con tinh thần không tốt như cha, cha sợ bà ấy không chịu nổi! - Lưu Duy Sơn gật đầu nói:
- Lát nữa con cũng nên dặn dò ba cô bạn gái một chút, để mấy đứa không nên nói ra.
- Mấy cô ấy không nói đâu, nhưng chuyện này cần con mở miệng thì các cô ấy mới nói cùng con; còn không chủ động nói với mẹ nuôi!
Dương Minh rất yên tâm về ba người Trần Mộng Nghiên, các nàng không phải những cô bé lỗ mãng.
- Vậy thì tốt, chúng ta vào phòng sách thôi!
Lưu Duy Sơn đẩy cửa phòng sách, sau khi để Dương Minh vào, ông mới nói với hắn:
- Đóng cửa kỹ vào!
*“Vâng!”*
Dương Minh gật đầu đóng cửa phòng sách cẩn thận.
Lưu Duy Sơn cũng không ngồi ở ghế chủ trong phòng sách mà chọn ghế salon. Sau khi ngồi xuống, ông vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh và nói với Dương Minh:
- Đại Minh, theo lời giáo sư Quan Học Dân, anh Lưu Thiên Kỳ trước kia là chuyên gia về vi trùng học. Dựa theo suy đoán của giáo sư Quan Học Dân, có lẽ anh ấy đã đi Vân Nam để nghiên cứu cổ độc?
- Đi Vân Nam? Nghiên cứu cổ độc?
Lưu Duy Sơn sau khi nghe lời của Dương Minh thì mỉm cười ngạc nhiên, rồi như có điều suy nghĩ nói:
- Con vừa nhắc đến vậy, cha cũng cảm thấy ấn tượng. Trước đây, Lâm Đông Phương Lâm thần y và con trai cha có quan hệ không tệ, thường xuyên ở chung để thảo luận chuyện y học. Hơn nữa, cha cũng nghe qua chuyện họ nói với nhau, dường như cũng có liên quan tới cổ thuật, còn nói cổ độc thật ra là một loại vi khuẩn…
- Hả? Nói như vậy, lời của giáo sư Quan Học Dân cũng là đúng sao! - Dương Minh nói.
- Đúng vậy, nhưng mà nó có thể đi Vân Nam để nghiên cứu cổ độc sao?
Lưu Duy Sơn đến đây có chút nghi ngờ:
- Dù anh ấy muốn đi Vân Nam nghiên cứu cổ độc, cũng hoàn toàn có thể nói cho cha biết. Cứ đi mà không nói một tiếng thì sao? Nếu anh ấy nói cho cha, cha cũng không cản, nhưng tại sao lại không nói cho cha biết chứ?
- Cái này… con cũng chưa rõ…
Dương Minh cười khổ một cái:
- Có thể lúc đó Lưu đại ca có nỗi khổ tâm gì đó cũng không chừng?
- Nỗi khổ tâm? Cũng có thể, nhưng đây chỉ là suy đoán, chưa chắc chắn là đi Vân Nam. Nghiên cứu cổ độc là nghiên cứu cổ độc, nhưng chưa chắc phải tới Vân Nam mới được! - Lưu Duy Sơn lắc đầu. - Chỉ là Lâm Đông Phương cũng biến mất không rõ tung tích. Nếu hắn cũng nói như thế, thì có thể hỏi con hắn về chỗ của hắn!
- Lâm thần y cùng biến mất với Lưu đại ca? - Dương Minh hỏi.
- Hẳn không cách nhau quá lâu, nhưng cụ thể thì không thể khẳng định là cùng thời điểm biến mất. Điều này cha cũng không chắc chắn! - Lưu Duy Sơn lắc đầu.
- Vì vậy, chỉ từ phương diện này mà phán đoán, Lưu Thiên Kỳ đi Vân Nam thực sự có phần miễn cưỡng...
- Cha nuôi, từ những tình huống này mà phán đoán Lưu đại ca đi Vân Nam quả thật có chút miễn cưỡng, nhưng con còn có chuyện rất quan trọng muốn nói cùng cha! - Dương Minh nói. - Cha nuôi, cha còn nhớ rõ Lam Lăng không?
- Lam Lăng? Con bé đó cha nhất định còn nhớ! - Lưu Duy Sơn cười. - Cha sao mà có thể quên? Lúc ban đầu, chẳng phải các con thuê phòng của cha sao?
- Đúng vậy. Vậy cha có nhớ không, lần đầu Lam Lăng đến nơi này của cha, trong phòng của anh Lưu Thiên Kỳ, cô ấy chỉ vào bức ảnh cưới của Lưu đại ca rồi nói rằng như thể cô ấy đã gặp Lưu đại ca ở đâu đó?
Dương Minh trình bày rõ lý do chắc chắn trong lòng.
- Hả? Con vừa nói vậy, cha cũng nhớ ra rồi! Lúc đó Lam Lăng đúng là đã nói như thế! Cha còn thấy kinh ngạc!
Lưu Duy Sơn cũng gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng.
- Đúng thế. Ban đầu chúng ta còn nghĩ cô ấy nhận lầm người, không coi là gì. Nhưng suy nghĩ kỹ lại, Lam Lăng từ đâu đến? - Dương Minh hỏi.
- Lam Lăng… Vân Nam, Miêu Trại…
Lưu Duy Sơn vỗ vào tay vịn của salon, cả người lại trở nên kích động:
- Chẳng lẽ, Lam Lăng nhìn thấy Thiên Kỳ ở Vân Nam, tại Miêu Trại?
- Đúng vậy, đây cũng là lý do mà con nghi ngờ! Nếu chỉ dựa vào một lời của Lam Lăng thì nghi ngờ anh Thiên Kỳ đi Vân Nam còn hơi miễn cưỡng. Nhưng nếu kết hợp với lời của giáo sư Quan Học Dân, thì con có tới năm phần chắc chắn rằng anh Lưu Thiên Kỳ ở Vân Nam. Ít nhất là anh ấy từng xuất hiện ở đó!
Dương Minh gật đầu nói.
- Nói như vậy… bây giờ con nói cho cha biết tin tức của Lưu Thiên Kỳ, rồi lại muốn đi Vân Nam ba ngày sau...
Lưu Duy Sơn hơi kinh ngạc nhìn Dương Minh.
- Không sai. Khu vực con định tới lần này chính là các trại của người Miêu ở Vân Nam. Nếu có thể, con sẽ tìm tung tích anh Lưu Thiên Kỳ. Với tư cách là người phụ trách nhiệm vụ lần này, làm tiểu đội trưởng, con cũng có quyền lực đó. - Dương Minh cười nói.
- Dĩ nhiên, chuyện này cũng không coi là thiên vị. Thực ra, quan hệ giữa con và cục điều tra bí mật là lợi dụng, ban đầu con đã nói rõ ràng với họ, hai bên cùng có lợi. Vì vậy, dù con là vương bài của tổ đặc công cục điều tra bí mật, nhưng cũng có thể xem là nhân viên trực thuộc.
- Đại Minh, con có ý nghĩ này cha đã rất cao hứng rồi! Dù có tìm được hay không cũng không sao. Nhiều năm như vậy, cha đã hiểu rõ rất nhiều rồi! - Lưu Duy Sơn khoát tay áo, nói. - Cha chỉ hy vọng con luôn lấy an toàn làm trên hết, đừng vì chuyện của đại ca mà bỏ lỡ chuyện lớn của chính mình. Như thế, cha sẽ yên tâm hơn!
- Con hiểu rồi. Tất nhiên, trong trường hợp không ảnh hưởng tới tiến độ nhiệm vụ, con sẽ cố gắng tìm tung tích của anh Lưu Thiên Kỳ! - Dương Minh nói. - Hơn nữa, con cũng sẽ báo cáo lại những chuyện đã xảy ra cho cấp trên.
- Thế thì tốt, còn nếu cấp trên không đồng ý, con cũng đành chịu vậy.
Lưu Duy Sơn không muốn gây khó dễ cho Dương Minh.
*“Sẽ đồng ý.”*
Dương Minh cũng cười cười như không có gì:
Dương Minh và cha nuôi Lưu Duy Sơn thảo luận về sự biến mất của Lưu Thiên Kỳ. Lưu Duy Sơn lo lắng về sự an toàn của con trai mình và không muốn mẹ nuôi biết chuyện. Dương Minh đề xuất khả năng Lưu Thiên Kỳ đang ở Vân Nam nghiên cứu cổ độc, dựa trên những thông tin từ giáo sư Quan Học Dân và ký ức của Lam Lăng. Họ quyết định không nói cho mẹ nuôi biết để tránh kích thích quá mức và Dương Minh chuẩn bị đi Vân Nam tìm kiếm tung tích của Lưu Thiên Kỳ.