Ha ha, tìm mày để tâm sự. - Dương Minh nói:

- Kể từ sau khi tốt nghiệp trung học, hình như tao với mày có rất ít cơ hội ngồi cùng một chỗ ăn cơm nói chuyện phiếm thì phải?

- Cơ hội cũng còn nhiều, chẳng qua đều mang theo bạn gái! - Trương Tân nghe xong cũng hơi cảm khái nói:

- Thời gian trôi qua thật là nhanh, thoáng cái đã là học kỳ hai của năm nhất đại học. Có đôi khi tao lại nhớ về lúc chúng ta còn học trung học…

- Khi đó tao không có tiền, ăn cơm đều là mày mời cả. - Dương Minh cũng hơi hồi tưởng nói:

- Ngẫm lại, lúc đó mày thật quan tâm đến tao quá!

- Nghe lão đại mày nói kìa, hai thằng mình còn phân biệt gì nữa, tao cũng chẳng thiếu chút tiền đó, chuyện này cũng không tính vào đâu cả! - Trương Tân khoát tay áo, nói như chẳng sao cả:

- Ngược lại, khi đó cùng nhau đối phó với Vương Chí Đào lại rất có ý nghĩa!

- Đúng thế, cả đời Dương Minh tao đến bây giờ cũng không có nhiều bạn bè chân chính, mày là người quan trọng nhất. - Dương Minh gật đầu nói:

- Đi, chúng ta lên chỗ cao hơn để dạo chơi!

"Tốt!"

Trương Tân không hiểu tại sao hôm nay Dương Minh lại nhớ về quá khứ và cảm khái như vậy, nhưng nhớ đến chuyện cũ cũng hơi hoài niệm, nên Dương Minh đề nghị hắn cũng không cự tuyệt.

- Mày còn nhớ con đường này hay không? Chúng ta đã từng gặp phải mấy tên lưu manh cướp đường ở chỗ này, nhớ không? - Dương Minh lái xe đến gần Tứ Trung, chỉ vào một con đường nói với Trương Tân.

- Sao mà không nhớ được chứ? Hồi trước một mình mày đánh cho ba thằng lưu manh kia cúp đuôi mà chạy, đánh rắm cũng không dám! - Trương Tân nhớ đến chuyện cũ, mắt sáng lên, tay khoác vai bạn:

- Đúng ở chỗ này, mày một quyền đấm bay một thằng, khiến hai thằng lưu manh còn lại cũng sợ hết hồn! Mà cái danh hiệu "Vua đánh lộn" Dương Phong Tử của mày cũng bắt đầu vang dội từ đó, trong trường chúng ta không có đứa nào dám bắt nạt mày nữa! Tao còn có thể ca múa, gây dấn thêm uy thế!

- Ha ha, đúng thế…

Dương Minh nhớ lại lần gặp gỡ thằng tóc vàng Trương Vũ Lượng gần chỗ này. Nếu như không phải nhớ đến Trương Vũ Lượng, có lẽ mình đã không gặp được lão già thần bí kia, cũng không thể có năng lực nhìn thấu thần kỳ như vậy!

Nếu không phải những chuyện này, bây giờ mình đã ra sao? Có lẽ cũng sẽ không còn chút phiền não nào về việc đi Vân Nam thi hành nhiệm vụ sau hai ngày nữa, cũng chẳng có nhiều kẻ địch như hiện tại. Nhưng cuộc sống của mình, người bên cạnh mình làm sao có thể nở nụ cười tươi nhiều lần như thế?

Đầu tiên, mình và Trần Mộng Nghiên cũng chẳng có nhiều giao lưu, không có giao lưu với cô ấy thì cũng không thể sinh ra xung đột với Vương Chí Đào. Vương Chí Đào cũng không thể dùng Lâm Chỉ Vận để hãm hại mình, mình và Lâm Chỉ Vận cũng chẳng liên quan gì đến nhau!

Nếu không có dị năng, mình tuyệt đối không thi đỗ đại học, sau khi thi rớt tốt nghiệp trung học, ngày tháng sẽ tối tăm, không có thời gian đi du lịch cùng Trương Tân, cũng không gặp được Lam Lăng!

Không đi Vân Nam đổ thạch, mình cũng không thể cố ý đến thư viện nghiên cứu tư liệu về chất liệu dục thạch, rồi gặp Lưu Duy Sơn. Nếu không gặp Lưu Duy Sơn, chắc chắn mình chưa thể gặp Tiếu Tình, càng không thể biết cô ấy là con gái nuôi của Lưu Duy Sơn…

Hơn nữa, nếu không thi đỗ đại học, chị họ Dương Lệ cũng không dẫn mình đi mở mang kiến thức, cũng không gặp được Tôn Khiết, và giả vờ làm bạn trai của cô ấy…

Về phần Triệu Oánh, thì càng không có quan hệ gì. Nàng chỉ từng là giáo viên của mình… có thể sẽ bị uy hiếp rồi vội vã ở chung với Kim Cương, hoặc theo số phận an bài, sống chung với bạn trai do mẹ Triệu Oánh sắp đặt…

Còn Hoàng Nhạc Nhạc, Kinh Tiểu Lộ, mình cũng không thể quen biết. Và Vương Tếu Yên, hoàn toàn ở trong thế giới khác của mình! Không có chuyện của Lâm Chỉ Vận, mình cũng không đến trại tạm giam, không gặp Phương Thiên, không trở thành sát thủ. Làm sao có thể tiếp xúc với Vương Tếu Yên nữa?

Về việc gặp lại Tô Nhã lần nữa, nói chung mình cũng không nghĩ tới… Nhớ lại lần đầu gặp Tô Nhã, cô ấy đang gặp phiền toái, mồ hôi lạnh của Dương Minh bắt đầu rịn ra!

Đây chính là điều kiện tiên quyết hình thành mọi nhân quả báo ứng này. Nếu cuộc đời của mình không có bước ngoặt đó, chắc chắn sẽ khác xa hiện tại. Nửa năm nhân sinh này, dù đầy thử thách, trắc trở, nhưng vẫn rất phong phú!

Tế ngộ nhân sinh, thật đúng là kỳ diệu! Vì vậy Dương Minh không hề hối hận vì đã chọn con đường hôm nay. Dù hai ngày tới phải đối mặt với biết bao nguy hiểm, trong lòng hắn cũng không còn gánh nặng gì nữa!

Bởi vì hắn không muốn sống một cuộc đời tầm thường, vô vị chỉ biết đi làm rồi về nhà ngủ. Hắn đã đạt được rất nhiều thứ trước kia chẳng dám mơ tới, nhìn lại tất cả như trong mơ vậy.

- Lão đại, mày sao thế? - Trương Tân thấy Dương Minh ngẩn ngơ, dừng xe ven đường, không khỏi hỏi tò mò.

- Không có gì… - Dương Minh lấy lại tinh thần, hơi áy náy, nhún vai nói:

- Nhớ chuyện cũ hơi say sưa thôi!

- Ha ha, tao cũng vừa rồi đã nghĩ nhiều chuyện của trước kia… - Trương Tân gật đầu.

- Đi thôi, xem phía trước thế nào. - Dương Minh khởi động xe, vừa định đến trường bên kia thì đột nhiên nhìn thấy hai bóng người quen thuộc ở giao lộ gần đó!

Tóm tắt:

Dương Minh và Trương Tân hồi tưởng về thời gian học cấp ba và những kỷ niệm không thể quên. Họ cảm thấy giá trị của tình bạn và những mối quan hệ trong cuộc sống. Trong khi đó, Dương Tiểu Ba gặp rắc rối với nhóm lưu manh, và Dương Minh quyết định can thiệp để giúp em mình. Cuộc hội ngộ giữa quá khứ và hiện tại khiến họ nhận ra những bước ngoặt quan trọng đã định hình cuộc sống của mình.