Đây là đoạn văn đã được sửa lỗi chính tả, ngữ pháp, cách dùng từ để phù hợp hơn với phong cách của một chương truyện, đảm bảo mượt mà và tự nhiên:

---

Đúng thế, lão địa là đặc công, là hổ báo cáo già rồi, thân thủ rất lợi hại. Nhớ ngày trước chúng ta ở Las Vegas, lão đại một địch trăm không hề khoa trương chút nào!

Trương Tân đã chứng kiến thân thủ của Dương Minh, tất nhiên là biết sự lợi hại của hắn.

- Ừ, em cũng cảm thấy Dương Minh rất lợi hại… - Chu Giai Giai nhỏ giọng nói.

- Hả? Lợi hại về cái gì thế?

Trần Mộng Nghiên nhìn Chu Giai Giai một cái, nhỏ giọng trêu chọc. Kể từ ngày đó, quan hệ của ba người lại gần nhau thêm một bậc. Dù trước đó vẫn rất tốt nhưng làm người thì luôn có chuyện riêng tư. Có lẽ Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận thật sự không có chuyện gì, còn cảm giác với Chu Giai Giai thì lại chưa thân cận như vậy.

Nhưng ngày đó đã xích lõa cùng nhau, tầng ngăn cách cuối cùng đã biến mất. Hiện tại, ba người coi như chị em trong phòng rất tốt, không có gì không thể nói, cũng không có gì phải kiêng dè. Ba người đã thương lượng rồi, trong thời gian Dương Minh rời đi, mỗi tối sẽ cùng nhau ngủ, yêu thương lẫn nhau, cùng nhẫn nại chờ đợi Dương Minh trở về.

Trương Tân tất nhiên không nghe được Trần Mộng Nghiên thì thầm, vẫn hưng phấn nói đâu đâu:

- Lát nữa Dương ca ra sân, sau đó bung hết sức, Phạm Tứ Bưu này xem ra cũng chỉ là hàng mã, thoạt nhìn hơi cường tráng nhưng thực tế chẳng được gì…

Thanh âm của Trương Tân hơi lớn, bị một sinh viên phía trước nghe thấy, cậu ấy quay đầu lại thở dài:

- Mặc dù các bạn muốn Dương Minh thắng, nhưng lần này e là không có nhiều hy vọng! Dương Minh không bị thương đã là tốt lắm rồi!

- Hả? Lời này là sao? - Trương Tân sửng sốt, nhíu mày, hơi khó chịu nhìn bạn học phía trước hỏi.

Người này hạ thấp danh dự của lão đại mình, Trương Tân tất nhiên cảm thấy không thoải mái.

- Các bạn không biết đấy, Phạm Tứ Bưu vốn không phải tên là Phạm Tứ Bưu, thật ra hắn tên là Phùng Tứ Bưu! - Bạn học kia cũng cau mày nói:

- Hắn là quyền sư của quyền tràng Long Đất thành phố V phía nam, đặc biệt nổi tiếng về đánh hắc quyền, được gọi là ‘quyền hoàng dưới đất’!

- Hả? Sao cậu biết? - Trương Tân nhất thời ngẩn người, không ngờ Phạm Tứ Bưu lại có lai lịch như vậy!

- Mình là người thích quyền anh, trên vài diễn đàn quyền anh cũng có clip về các cuộc thi đấu quyền ngầm. Mình đã xem qua nhiều, ấn tượng với tên Phùng Tứ Bưu khá sâu. Vừa rồi mình mới dùng điện thoại tra trên chapwave.com , phát hiện ra rằng Phạm Tứ Bưu chính là Phùng Tứ Bưu!

Học sinh kia giơ điện thoại lên, màn hình hiện ra trước mặt Trương Tân:

- Cậu tự xem đi…

Trương Tân vội vàng cầm lấy điện thoại, trong khi đám người Trần Mộng Nghiên một bên cũng tập trung lại…

Nhưng vừa nhìn vào, Trương Tân cùng đám người Trần Mộng Nghiên thất sắc vô cùng.

- Phùng Tứ Bưu, trụ cột của quyền tràng Địa Ngục thành phố V phía nam, từ khi xuất đạo đã đánh qua hơn trăm sáu mươi hai trận, thắng tất cả, hiện vẫn chưa ghi nhận thất bại nào. Phùng Tứ Bưu cao 1m83, nặng 78 kg, thành thạo trực quyền, lực lượng cực kỳ đáng sợ. Đối thủ của hắn sau khi trúng quyền thường ngã xuống đất ngay lập tức, thậm chí có người tử vong tại chỗ. Phùng Tứ Bưu không thích hoa mỹ, thường chỉ dùng vài quyền đã kết thúc trận đấu. Dù đối mặt kẻ khó dây, hắn vẫn giữ vững đường lối võ thuật của mình. Đánh thẳng, đánh tới khi đối phương gục xuống mới thôi…

Tài liệu này vô cùng dọa người, khiến Phùng Tứ Bưu trở thành một tồn tại cực kỳ đáng sợ!

- Tài liệu này… đều là sự thật? - Trương Tân mở to hai mắt nhìn.

- Đương nhiên rồi, mình làm sao lừa các bạn! - Học sinh kia lắc đầu nói:

- Mình cũng rất coi trọng Dương Minh, nhưng những tên này quá âm hiểm, lại mời một người đấu quyền ngầm để đối phó Dương Minh. Không rõ có thâm thù gì không, nhưng coi như là đi đòi mạng người rồi!

- Không được, mình phải nhanh chóng gửi tin nhắn cho lão đại, cảnh báo trước. Đây không phải là cái bẫy sao? - Trương Tân nóng ruột, vội lấy điện thoại ra gửi tin cho Dương Minh.

Nhưng chưa kịp gửi, Trần Mộng Nghiên đã lấy điện thoại bấm số của Dương Minh.

Dương Minh lúc này đang đứng sau màn, lạnh lùng quan sát mọi việc xảy ra trong sân. Trong lòng hắn biết rõ, Phạm Tứ Bưu do Phùng Cửu Năng dẫn ra nhưng không khiến hắn phải chú ý. Hóa ra, Phạm Kim Triết dám khiêu chiến vì mời trợ thủ!

Chỉ là, mời trợ thủ thì sao? Dương Minh cảm thấy, mời hay không cũng chẳng khác gì. Với thân thủ hiện tại của hắn, đối phó những người này thật dễ như chơi đùa. Dương Minh gần như không xem trọng Phạm Tứ Bưu.

Điều làm Dương Minh cảm thấy rờn rợn chính là, Phạm Tứ Bưu hình như hơi quen mắt. Dường như hắn đã gặp ở đâu đó, nhưng tạm thời chưa nảy ra trong đầu. Dù sao, lũ tiểu nhân vật này hắn cũng không để trong lòng, ấn tượng về họ chẳng sâu sắc gì.

Đang lúc Dương Minh suy nghĩ, chuông điện thoại vang lên.

Dương Minh đứng sau màn, không ra sân nên có thể nghe rõ. Ngay khi nhìn vào màn hình, hắn nhận ra là Trần Mộng Nghiên gọi tới, nghe thấy liền cười:

- Mộng Nghiên, sao thế, lại nhớ anh rồi à?

- Dương Minh, đừng đùa nữa, em có việc quan trọng muốn nói với anh!

Trần Mộng Nghiên vội vàng, không rảnh đùa, nói nhanh.

- Việc gì thế? Gấp vậy à? - Dương Minh cười hỏi.

- Dương Minh, đừng tham gia cuộc thi khiêu chiến này nữa, mau rút lui đi! - Trần Mộng Nghiên khuyên.

- Hả? Tại sao? - Dương Minh ngẩn người, hỏi lại.

- Dương Minh, Phạm Tứ Bưu trên đài kia không phải là sinh viên gì đâu, tên thật của hắn cũng không phải là Phạm Tứ Bưu! - Trần Mộng Nghiên kể lại toàn bộ vừa xem được:

- Tên thật của hắn là Phùng Tứ Bưu, là trụ cột của quyền tràng Địa Ngục thành phố V phía nam…

- À, vậy tên này, anh nhớ ra rồi. - Dương Minh nghe tên Phùng Tứ Bưu, cộng thêm các thông tin của Trần Mộng Nghiên, cuối cùng cũng nhớ ra.

- Hả? Dương Minh, anh biết hắn sao? - Trần Mộng Nghiên ngạc nhiên.

- Không gọi là biết, chỉ là tiểu nhân vật thôi, không đáng để quan tâm. - Dương Minh thản nhiên nói.

- Mộng Nghiên, em đừng lo lắng cho anh vì chuyện này.

- Đương nhiên rồi, ai cũng phải lo lắng, đối phương là tuyển thủ hắc quyền, em sợ anh không ứng phó nổi… - Trần Mộng Nghiên lo lắng.

- Ha ha, yên tâm đi, đừng quên chồng em làm nghề gì, anh là đặc công mà! Một tên quyền sư hắc quyền mà cũng không đối phó nổi thì sao đi thi hành nhiệm vụ nguy hiểm kia? - Dương Minh cười lớn, nói tiếp:

- Như vậy chẳng phải là đùa với tính mạng hay sao? Còn đùa với an toàn của đồng đội nữa! Tin anh đi, anh làm những chuyện không chắc chắn thì chẳng khác gì tự giết mình, chưa kể còn nguy hiểm cho đồng đội!

Tóm tắt:

Dương Minh chuẩn bị cho trận đấu với Phạm Tứ Bưu, một quyền sư hắc quyền nổi tiếng. Bạn bè của Dương Minh, bao gồm Trần Mộng Nghiên và Chu Giai Giai, lo lắng cho anh và cố gắng cảnh báo về đối thủ nguy hiểm này. Trong khi Dương Minh tự tin về khả năng của mình, thông tin về sức mạnh của Phạm Tứ Bưu khiến mọi người thêm lo lắng. Tuy nhiên, Dương Minh khẳng định rằng với kinh nghiệm và kỹ năng của mình, anh có thể dễ dàng ứng phó với thử thách này.