Miểu sát hắn, miểu sát hắn! Cho hắn nhục chết, cho hắn nhục chết!

Đánh chết hắn, đánh chết hắn!

Các bạn học bên dưới lại hoan hô lần nữa, họ rất tán thành lời của Dương Minh, không cần phải cho Phạm Tứ Bưu kia mặt mũi.

Nhưng mà, Phùng Cửu Năng đứng trên đài nghe Dương Minh nói lời khinh thường và thấy lời của hắn thì trong lòng bắt đầu khinh thường, thầm nghĩ chính Dương Minh không biết sống chết, còn dám khoe khoang nữa, xem mày làm thế nào đánh bại Phùng Tứ Bưu? Mơ à?

Người ta chính là cao thủ hắc quyền, một chiêu đánh ngã mày thì có, còn dám nói bừa à?

Vừa rồi để mày giật mic của tao, giả bộ sợ khi mày uy hiếp, tý nữa Phùng Tứ Bưu lên đài thì mày cứ chuẩn bị chết đi!

Nghĩ đến đây, trong lòng Phùng Cửu Năng bình ổn lại nhiều, mình không làm gì được Dương Minh thì có người thay mình giải quyết, không cần phải lo lắng không ai báo thù hộ!

Dương Minh thì vẫn nói, nhưng Phùng Tứ Bưu vẫn đứng một bên mặt không biểu cảm.

Từ lúc Dương Minh lên đài, từ đầu đến cuối hắn vẫn không để Dương Minh trong mắt. Vừa nhìn hình thể và bộ dáng của Dương Minh, Phùng Tứ Bưu đã thấy vui vẻ rồi. Đối thủ này quá yếu, kiếm hai mươi vạn quá dễ rồi, Dương Minh đánh với mình thì chỉ vài giây là xong!

Đến mức Dương Minh nói với những người kia, Phùng Tứ Bưu nghe cũng không thèm để ý, địch thủ chết dưới tay mình có rất nhiều, người nào mà không phải có bộ dạng vô cùng trâu bò. Kết quả cuối cùng thì thế nào? Không phải bị mình đập cho chết đi sống lại, rồi vào bệnh viện nằm, nửa đời sau tự lo liệu cũng không nổi hay sao?

Đối thủ tự đại như vậy nhiều lắm, chẳng phải là chỉ là một đám tự cao tự đại thôi sao? Phùng Tứ Bưu chẳng muốn cãi lại, đông người thì thế nào, chỉ là một đám ba hoa chích chòe, đến lúc bị mình một quyền đánh chết thì mới cảm nhận được sự chênh lệch giữa sông và biển!

- Ha ha, như mọi người mong muốn, miểu sát hắn, đúng nghĩa đen luôn. - Dương Minh cười nói với mọi người.

- A a a a! Thật tốt quá! Miểu sát hắn đi!

- Dương Minh quá trâu bò!

Sau đó Dương Minh trả cái mic lại cho Phùng Cửu Năng: - Cho mày này, nói đê.

Phùng Cửu Năng tức giận nhận lấy cái mic, trong lòng rất khó chịu, miểu sát cái gì, tý nữa xem thằng nào bị miểu sát?

- Có vài tuyển thủ chưa từng biết sự đời, tương đối vô kỷ luật…

Phùng Cửu Năng cầm lấy cái mic, chuẩn bị châm chọc Dương Minh một phen. Dù hắn không đánh lại Dương Minh nhưng mà sủa bậy mồm mép một ít thì không sao cả.

- Đúng thế, có tuyển thủ còn tìm người đánh hộ, thật không có quy củ!

- Đúng thế, dùng công cụ mà thôi, mình không làm được thì tìm người thay thế!

- Có phải không làm được gì, trước mặt bạn gái cũng tìm người thay thế hay không?

- Ha ha ha, quá vô lý rồi, dù mời người thay thế nhưng sao không ló mặt ra một chút? Không biết rúc ở chỗ nào, sao mà giống loại tiểu nhân thế, suốt ngày giấu mặt không dám gặp người khác à?

"Ác?"

Phùng Cửu Năng đang nói đến Dương Minh, người vô kỷ luật là Dương Minh, vừa lên sân khấu đã giật mic của người chủ trì. Không ngờ được người dưới lại lấy chính lời của hắn để chĩa mũi dùi vào Phạm Kim Triết!

Chuyện này làm cho Phùng Cửu Năng nhất thời không biết làm sao, hắn cũng không thể hùa theo bạn học, chẳng lẽ nói Phạm Kim Triết vô kỷ luật chắc? Hắn là tiểu đệ của Phạm Kim Triết, nói ra điều đó để ăn đòn hay sao?

Nhưng nếu không nói… thì làm sao mà giải thích cho lời ban đầu được?

- … Chuyện này, mặc dù có vài bạn học kỷ luật hơi kém, nhưng mà chúng ta chỉ thi đấu nghiệp dư. Tổ chức kỷ luật kém một chút cũng đúng, nhưng ngược lại có thể tăng thêm một ít hứng thú khi giao đấu, không thể để cuộc tranh tài khô khan vô vị được! - Phùng Cửu Năng cũng phản ứng rất nhanh, ha ha cười rồi nói.

- Cắt… - Các bạn học phía dưới phát ra thanh âm than thở, làm cho Phùng Cửu Năng hơi chột dạ, nhưng mà da mặt hắn dày, không cần sợ.

Phùng Cửu Năng lại muốn nói nhảm một lúc thì cái mic trong tay lại bị Dương Minh giật lần nữa!

- … Làm gì hả? - Phùng Cửu Năng bị dọa nhảy dựng, lập tức chất vấn Dương Minh.

- À, tao không muốn cuộc tranh tài vô vị nên phải tăng thêm chút thú vị, mới được! - Dương Minh nhếch mép nói, rồi hô với các bạn học bên dưới:

- Các bạn thấy mình nói đúng hay không?

- Đúng, quá đúng!

- Ha ha, Phùng Cửu Năng tự mình tăng hứng thú đi!

- Đúng, chẳng phải nói tăng ít không khí cho mọi người hay sao, chúng ta đập cho hắn một trận là được!

- Ha ha ha!

- Bình tĩnh, mọi người bình tĩnh, mời trật tự một chút!

Trong đó Phùng Cửu Năng không có mic, trên đài cũng không kiểm soát được không khí nữa rồi, đầu tóc bắt đầu vã đầy mồ hôi.

- Mẹ, Cửu Năng, thằng ngu, giật cái mic lại đi! - Phùng Tứ Bưu sắp không nhịn được, trợn mắt nhìn Phùng Cửu Năng một cái, sao thằng này lại tự chịu uất ức như thế chứ?

- Cháu… cháu… - Phùng Cửu Năng thoáng nhìn qua Dương Minh, lại nhìn Phùng Tứ Bưu, hắn không dám, hắn nào dám giật mic trong tay Dương Minh, muốn ăn đòn hay sao?

"Cái gì?"

Phùng Tứ Bưu cảm thấy Phùng Cửu Năng quá nhục, cái quái gì thế! Hắn cả giận nói:

- Còn không giật đi? Muốn tao ra tay chắc?

- Cháu không dám… cháu không phải là đối thủ của Dương Minh, muốn ăn đòn sao? - Phùng Cửu Năng chột dạ nói.

- Phế vật! Xem tao đây! - Phùng Tứ Bưu trừng hắn một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

- Vâng, chú, lên đi! - Phùng Cửu Năng lập tức cao hứng, có Phùng Tứ Bưu ra mặt thì hắn còn sợ gì nữa?

Dương Minh đứng nhìn một bên mà hơi buồn cười, hóa ra Phùng Tứ Bưu là chú của Phùng Cửu Năng à? Hai thằng đều họ Phùng, có thể lắm chứ. Thì ra Phùng Cửu Năng này tự đem người nhà đến.

Phùng Cửu Năng giậm từng bước đến chỗ Dương Minh, bàn tay vươn ra định đoạt mic trong tay Dương Minh.

- Giật mic của tao chắc? - Dương Minh cười lạnh một tiếng, nhìn Phùng Tứ Bưu nói.

Phùng Tứ Bưu không nói gì, như thể căn bản không để Dương Minh trong mắt, trực tiếp vươn tay đoạt mic. Nhưng đúng lúc đó, Dương Minh lại buông ra. Phùng Tứ Bưu đang định giật lại mạnh hơn, không ngờ Dương Minh lại thả ra, hắn còn tưởng Dương Minh sẽ giành giật chứ!

Vốn hắn muốn nhân cơ hội này thể hiện chút khí lực của mình, coi như đấu ngầm một chút, nên đã dùng hết khí lực, nhưng Dương Minh nhẹ nhàng bỏ qua. Phùng Tứ Bưu thoáng mất đà, tay lấy mic thì người cũng giật lùi lại, suýt nữa thì ngã nhào xuống đất, may mà phản ứng nhanh, đã tự vịn vào người Phùng Cửu Năng trước khi ngã.

- Ha ha ha! - Sinh viên dưới đài reo vang, một màn này quá xấu hổ, ai cũng thấy thật chê cười. Phùng Tứ Bưu đã muốn thể hiện mình có nhiều khả năng, kết quả không thể hiện được, còn Dương Minh thì cơ bản không tranh thủ gì. Buông tay ra, chẳng phải quá nhục hay sao?

Tóm tắt:

Trong bầu không khí căng thẳng của cuộc thi, Dương Minh không ngại giành mic từ tay Phùng Cửu Năng, khích lệ sự ủng hộ từ khán giả để chỉ trích đối thủ. Phùng Tứ Bưu, một cao thủ hắc quyền, đứng bên ngoài với vẻ tự tin, không mấy quan tâm đến lời khiêu khích. Cuộc đấu tranh không chỉ diễn ra giữa các đối thủ mà còn giữa những cái tôi và tính cách, dẫn đến tình huống hài hước khi Phùng Tứ Bưu mất thăng bằng ngay khi cố gắng giành lại mic từ Dương Minh, tạo nên nhiều tiếng cười từ phía khán giả.