"Hở?"

Phùng Tứ Bưu nghe lời của Dương Minh mà không khỏi vui vẻ:

- Vẫn còn ba hoa nữa à? Được rồi, để tôi xem mày một chiêu giết tôi như thế nào, tôi đứng im đây cho mày đánh!

- Thôi cứ di chuyển đi, tôi sợ đánh chết anh mất. - Dương Minh nói.

- Đánh chết? Tốt, mày đánh chết tao đi, chết cũng không cần chịu trách nhiệm đâu! - Phùng Tứ Bưu cảm thấy Dương Minh này thật tự đại quá mức cho phép, thật sự quá tự đại!

- Được rồi, nếu như nguyện ý bị tiêu diệt như vậy thì tôi cũng không còn cách nào! - Dương Minh rất tiếc nuối nói:

- Xin lỗi, các bạn xem này, mình vốn định biểu diễn cho mọi người một chút, nhưng thật bất đắc dĩ, đối thủ không phối hợp, hắn muốn bị mình một chiêu giết chết, mọi người bảo mình phải làm gì bây giờ?

- Cho hắn đi luôn! Cho hắn chết luôn đi!

- Nếu tên kia nguyện ý ăn đòn thì giết hắn chết ngay lập tức!

- Đúng, tiêu diệt hắn đi, một chiêu là được, đối phó với loại người như vậy không nên phí thời gian!

Sinh viên dưới đài rối rít nói.

- Nếu tất cả mọi người đều muốn thế thì mình đành phải tiêu diệt anh ta rồi, thật đúng là có lỗi với mọi người! Được rồi, đã như thế thì mình tiêu diệt hắn luôn! - Dương Minh gật đầu nói.

Phùng Tứ Bưu cười lạnh nhìn Dương Minh diễn trò, hắn hoàn toàn không để Dương Minh trong mắt, cứ chờ cho Dương Minh diễn trò nhiệt tình.

- Diễn trò đủ chưa? Động thủ được rồi chứ? - Phùng Tứ Bưu đợi Dương Minh nói hết rồi mới mở miệng hỏi.

- Ớ, còn có người vội vàng muốn chết thế à? - Dương Minh hơi kinh ngạc nhìn Phùng Tứ Bưu:

- Đã như thế thì tôi sẽ tiêu diệt anh! Được rồi, tiếp chiêu đi!

“….”

Phùng Tứ Bưu khinh thường nhìn Dương Minh một cái, thầm nghĩ ra chiêu cũng phải hô hào, thích mè nheo như thế à?

Dương Minh nhanh chóng chạy tới trước mặt Phùng Tứ Bưu, đột nhiên dừng bước, vẫn chưa động thủ mà hơi chần chừ nói:

- Tôi đánh anh thành cái dạng gì rồi? Thôi thì dạy bảo một chút, đánh cho tàn phế có được không?

- Tốt nhất là đánh tao thành tàn phế! - Phùng Tứ Bưu giễu cợt nói.

- Được rồi, tàn thì tàn! - Dương Minh gật đầu.

“…Á…”

Phùng Tứ Bưu đang định cười to thì đột nhiên phát hiện thân thể mình không khống chế được mà bay ra ngoài thật! Hắn chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ của mình gần như lệch đi, đau đớn vô cùng. Cuối cùng hắn ngã vật ra đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi rồi không nhúc nhích nữa…

Phùng Tứ Bưu muốn đứng lên, nhưng hắn lại đau lòng phát hiện, hắn không thể động đậy được nữa rồi, toàn thân giống như bị rã rời ra, căn bản là không còn cách nào chuyển động!

Bọt máu trong miệng òng ọc, Phùng Tứ Bưu khó khăn muốn nói nhưng lại phát hiện, hắn không thể nói ra được.

Dưới đài kinh hãi! Phùng Cửu Năng sau màn cũng kinh hãi!

Nhưng ngay sau đó dưới đài lại phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt! Thật sự chỉ một chiêu! Dương Minh quả nhiên tiêu diệt Phùng Tứ Bưu!

Phùng Tứ Bưu này dù bề ngoài bưu hãn nhưng thực tế chỉ là loại hổ giấy, loại thế chắc chưa từng ăn đòn hay sao mà chỉ một chiêu đã ngã vật ra? Đứng dậy cũng không nổi sao?

- Dương Minh uy vũ, một chiêu chết liền!

- Cái quái gì chứ, thoạt nhìn có vẻ trâu bò, trên thực tế là loại mềm như bún, một chiêu đã xong đời rồi sao?

- Quá yếu, quả thực quá kém!

- Lúc trước lại đi lo lắng cho Dương Minh, xem ra là lo lắng vô ích rồi!

- Đúng thế, làm trò! Còn làm cái gì hiệp nghị sinh tử để dọa người, tưởng hắn thật sự lợi hại chứ, hóa ra là một tên lừa gạt!

- Thế mà cũng dám ra đây tự làm mất mặt à?

Dưới đài liên tục hoan hô, Triệu Oánh thở phào nhẹ nhõm, Vương Tiếu Yên thì cứ như thường, như thể chuyện này đương nhiên, không có gì kỳ quái.

- Yên Yên, có phải em đã sớm đoán được kết quả sẽ thế này không? - Triệu Oánh kinh ngạc nói.

- Cũng thế thôi, phải tin tưởng Dương Minh! - Vương Tiếu Yên cười cười:

- Bây giờ đã thấy chưa? Một chiêu là gục, chẳng có tí thử thách nào…

- Thật ra thì tốc độ Dương Minh xử lý đã ngoài dự kiến của Vương Tiếu Yên, cô ấy nghĩ Dương Minh có thể giết chết Phùng Tứ Bưu nhưng tuyệt đối không ngờ nhanh như vậy, dễ dàng như vậy!

- Đúng thế, xem ra chị còn chưa hiểu anh ấy! - Triệu Oánh hơi ai oán nói.

- Ha ha, sau này trên giường sẽ hiểu thôi! - Vương Tiếu Yên cười trêu chọc.

“….”

Triệu Oánh đỏ mặt không nói tiếp.

Tiếng hai người nói chuyện bị tiếng hoan hô che lấp, chẳng ai nghe rõ.

Ở phía kia, Trương TânTrần Mộng Nghiên cũng đang hoan hô, Trương Tân vỗ vai người anh em vừa tra xong tài liệu:

- Người anh em, đã thấy chưa? Lão đại tôi Dương Minh cho hắc quyền vương kia một chiêu là ngã rồi, có sao đâu chứ?

- … Sao lại thế nhỉ? Hắc quyền vương đánh ẻo lả vậy à? Chẳng lẽ chỉ vì lớn lên giống nhau thôi? Là trùng hợp? - Nam sinh kia hơi khó tin.

- Nhìn những người khác vẫn có lòng tin kìa, bọn họ vẫn cho rằng lão đại tôi là vô địch, chắc chắn thắng lợi, còn cậu thì lo lắng cái này cái kia! - Trương Tân lắc đầu nói:

- Tôi không thấy lão đại ra tay thì Phạm Tứ Bưu đã bay ra ngoài rồi, thật quá yếu!

- … Xem ra mình cũng lo lắng dư thừa rồi, Dương Minh rất lợi hại! - Cuối cùng nam sinh kia cũng gật đầu bồm:

- Mẹ kiếp, trên mạng đang lăng xê! Nhất định là lăng xê, tên Phùng Tứ Bưu này thật ra chỉ là hàng kém chất lượng, căn bản không biết đánh nhau!

- Đúng vậy, phải tin tưởng Dương Minh, đối thủ kia quá tệ! - Trương Tân gật đầu.

Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai dù vừa nãy cũng hơi lo lắng cho Dương Minh nhưng cuối cùng cũng không quá lo, khi thấy Dương Minh thắng thì thở phào nhẹ nhõm, cùng đứng lên hoan hô với mọi người!

Đại đa số sinh viên vì vui đã hoan hô, nhưng đám người Trần Mộng Nghiên thì hoan hô từ sâu trong lòng!

Còn Phạm Kim Triết lúc này đang trốn trong ký túc xá, xem trực tiếp trận đấu. Hắn không xuất hiện tại sân thể dục vì sợ người khác không hài lòng, tìm người ra sân giúp để làm vài việc manh động. Hắn dự định sau khi Phùng Tứ Bưu thắng sẽ xuất hiện tại sân thể dục rồi cho Dương Minh chạy trần truồng, cũng không bỏ qua Triệu Oánh!

Nhưng hiện tại giấc mơ của hắn đã hoàn toàn tan vỡ, Phùng Tứ Bưu thua, hơn nữa chỉ một chiêu đã gục ngã. Hắn không thể tin vào mắt mình, chuyện này sao có thể xảy ra? Phùng Tứ Bưu không phải là quyền hoàng dưới lòng đất sao? Không phải là người bất bại của thành phố V sao? Sao ngay cả một chiêu cũng không chống đỡ nổi?

Mình bị hoa mắt sao? Hay là hệ thống phát sóng gặp sự cố? Phạm Kim Triết cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi cho Phùng Cửu Năng để hỏi rõ. Nhưng chưa kịp gọi thì cuộc gọi của Phùng Cửu Năng đã tới!

Tóm tắt:

Dương Minh chấp nhận thách thức từ Phùng Tứ Bưu, người tự mãn về sức mạnh của mình. Dưới sự kích thích của sinh viên xung quanh, Dương Minh quyết định ra tay và chỉ với một chiêu, hắn đã hạ gục Phùng Tứ Bưu một cách nhanh chóng và dễ dàng. Sự thất bại bất ngờ của Phùng Tứ Bưu khiến mọi người hoan hô và bạc đãi những định kiến về hắn. Dương Minh khẳng định bản thân trong trận đấu đầy kịch tính này.