Trước kia, loại chén dùng để uống trà là loại chén thủy tinh. Bất quá, chỉ có loại chén nhựa trong suốt là ngon nhất. Bây giờ đã đổi thành chén giấy, phía trên bàn ăn còn có ly nước lọc. So với trước kia, trông có vẻ sang trọng hơn.
Phục vụ nhìn thấy có người đến liền mở nhạc lên, trong quán liền vang lên tiếng hát du dương...
"Trọn cuộc đời, anh và em gắn bó trăm năm. Nếu như có một người phải ra đi khi mới chín mươi bảy tuổi thì hãy đến trước cầu Nại Hà đợi ba năm...
Vai sánh vai, sắt cầm hòa hợp giữa đất trời. Tuổi già sống khổ ba năm, trà thô canh đạm vẫn ngọt ngào...
Một chiếc cầu, một u hồn, vừa đi vừa chờ đợi. Thấm thoắt liền ba năm...
Đôi tinh hớn hở, gắn bó bên nhau, tâm tâm niệm niệm không mộng thành thần tiên...
Đá Tam Sinh, duyên tam thế, đời đời kiếp kiếp mãi Luân Hồi..."
Đây là ca khúc của Thư Nhã, “Tam Sinh Thạch”.
"A, là ca khúc của em!"
Dương Minh cười cười, nghe âm thanh truyền đến khắp nơi.
"Ừ..."
Tô Nhã gật gật đầu:
"Là hát cho anh nghe... Mỗi lần em cần tập trung, đều có một phương pháp đặc biệt là hát cho anh nghe ca khúc này. Từ lần đầu em tập hát đến giờ, tâm ý của em vẫn không hề thay đổi..."
Dương Minh nhất thời có chút cảm động. Những năm gần đây, Tô Nhã luôn không quên mình. Nhưng chính mình lại làm gì? Bên người có nhiều bạn gái như vậy, dù ai cũng là người có duyên, mình không thể bỏ được. Nhưng cũng rất có lỗi với Tô Nhã.
"Anh đang suy nghĩ gì thế?"
Tô Nhã nhìn thấy trong mắt Dương Minh có chút mất mát, liền hỏi.
"Anh xin lỗi."
Dương Minh nói.
"Anh xin lỗi cái gì? Có chuyện gì thế?"
Tô Nhã ngẩn người.
"À, không có gì."
Dương Minh cười cười.
"Thật khó hiểu..."
Tô Nhã lắc lắc đầu, theo tiếng nhạc bắt đầu cất tiếng hát...
Trong quán nước hiện tại chưa có khách, nên giọng hát của Tô Nhã lớn hơn một chút, càng ngày càng lớn, có chút say sưa, khiến giọng hát càng lúc càng vang. Làm anh phục vụ nhìn Tô Nhã đầy kinh ngạc!
Tiếng hát này, thật sự giống hệt với tiếng hát đang phát ra ban đầu? Chẳng lẽ có người bắt chước Thư Nhã như vậy sao?
"Tiểu thư, bài hát này cô hát thật sự quá hay! Giống như minh tinh Thư Nhã đang hát vậy!"
Anh phục vụ cũng không nghĩ rằng người trước mặt chính là minh tinh Thư Nhã! Cũng vì tướng mạo của hai người chênh lệch quá lớn. Tuy trông rất đẹp, nhưng lại là hai vẻ đẹp khác nhau.
Sau khi nghe xong, phục vụ đi tới nói một cách ngưỡng mộ.
"Thật sao? Cảm ơn cô."
Tô Nhã tỉnh lại, rồi cười với anh phục vụ. nàng đương nhiên sẽ không thừa nhận mình là Thư Nhã:
"Người khác cũng nói giọng hát của tôi và Thư Nhã rất giống nhau."
"Ồ đúng vậy! Giọng quả thật rất giống nha! Lúc Thư Nhã trình diễn ở đây, giọng rất giống!"
Anh phục vụ hưng phấn gật đầu:
"Tiểu thư, cô thật lợi hại! Nếu tham gia nhái giọng, chắc chắn sẽ đạt thành tích tốt!"
"Ha ha, đợi khi nào có thời gian, tôi sẽ thủ xem sao."
Tô Nhã cười nói:
"Anh là fan hâm mộ của Thư Nhã à?"
Anh phục vụ gật đầu mạnh mẽ:
"Đúng vậy! Tôi là fan của Thư Nhã. Không chỉ riêng tôi, những người khác trong quán cũng đều thích Thư Nhã. Học sinh ngày nay cũng đều thích Thư Nhã đó! Trong quán chúng tôi chỉ mở nhạc của Thư Nhã thôi!"
"Tôi cũng rất thích nàng."
Dương Minh chen vào cười:
"Tôi là fan hâm mộ lớn nhất của Thư Nhã. Ước mơ của tôi là cưới Thư Nhã về làm vợ! Sau đó sinh cho tôi một Tiểu Thư Nhã!"
"Tiên sinh, anh như vậy là không được rồi, bạn gái của anh còn ngồi đây kia mà. Anh dám nói vậy sao?"
Anh phục vụ hơi ngạc nhiên trước sự tự tin của Dương Minh:
"Tuy tôi biết anh nói chơi, nhưng để bạn gái nghe được chắc chắn sẽ ghen đó!"
"Kìa, lão bà, em thật sự sẽ ghen sao?"
Dương Minh cười nhìn Tô Nhã hỏi.
"Hừ!"
Tô Nhã trừng mắt nhìn Dương Minh một cái, hắn còn mơ ước nữa sao? Rõ ràng đã bị cưới về rồi. Sinh Tiểu Tô Nhã sao? Tốt, tối nay sẽ thực hiện! Nhưng lời này, Tô Nhã cũng không dám để anh phục vụ nghe. Thay vào đó, cô nói:
"Cũng đúng đấy, không phải anh mới khen tôi và Thư Nhã giống nhau sao."
"Đúng vậy! Tôi thấy vị tiên sinh này chắc không biết đủ rồi. Tiểu thư đây cũng xinh đẹp không thua gì Thư Nhã, hát hay như vậy. Ai cưới được cô ấy chính là hạnh phúc cả đời."
Anh phục vụ gật đầu:
"Đúng rồi, tiểu thư, cô giúp tôi ký tên được không?"
"Được thôi. Nhưng tôi sẽ bắt chước chữ ký của Thư Nhã, đảm bảo nhìn như hàng thật."
Tô Nhã cười nói.
"Vâng vâng... vậy thì còn gì bằng! Tôi còn chưa có chữ ký thật của Tô Nhã. Cô giúp tôi ký một cái, tôi đem khoe với người khác cũng được!"
Anh phục vụ cầm một cuốn sổ tới trước mặt cô:
"Thật là làm phiên cô rồi!"
Tô Nhã nhận lấy cuốn sổ, thuần thục ký tên. Hai mắt anh phục vụ sáng rỡ:
"Oa, thật giống chữ ký của Thư Nhã thật! Cảm ơn cô nhiều!"
"Không có gì."
Tô Nhã lắc đầu.
Dương Minh hơi buồn cười. Nếu anh phục vụ này biết người trước mặt thật sự là Thư Nhã, liệu sẽ phản ứng thế nào?
Chờ anh phục vụ đi rồi, Dương Minh và Tô Nhã nhìn nhau cười.
"Nghe nói anh rất muốn cưới Thư Nhã làm lão bà? Thật vậy không?"
Tô Nhã cố ý phụng phịu hỏi.
"Có chút chút, nhưng Tô Nhã cũng có thể tạm thay thế."
Dương Minh mặt đầy vẻ đau khổ, nói:
"Hừ, vậy anh muốn cùng Thư Nhã... sao?"
Tô Nhã giảm thấp giọng hỏi.
"Muốn chứ, thật ra thì cả hai anh đều muốn."
Dương Minh cười nói.
"Háo sắc!"
Tô Nhã trừng mắt nhìn Dương Minh:
"Đừng nói như vậy. Đáng ghét! Nói mau xem, anh có muốn hay không?"
Dương Minh gật đầu.
"Cũng được! Tối nay em sẽ làm hài lòng anh, để anh cùng mỹ nhân Thư Nhã."
Tô Nhã cười xấu xa, nàng quyết định tối nay sẽ biến thành Thư Nhã. Chắc chắn sẽ rất kích thích!
"Hả..."
Dương Minh bất ngờ. Đề nghị của Tô Nhã thật sự rất hấp dẫn. Nhưng anh thà lần đầu tiên với người mình yêu là Tô Nhã hơn... Nên mới nói:
"Không phải Tô Nhã, còn Thư Nhã, chừng nào em chán Thư Nhã thì hãy biến thành..."
"Anh còn dám kén cá chọn canh?"
Tô Nhã tức giận, liền đá Dương Minh một cước dưới bàn:
"Em đá chết anh!"
"Ha ha, anh chỉ đùa thôi mà. Như vậy còn lựa chọn nào khác? Bất quá em là tốt nhất, một người có thể làm hai, anh còn nhiều lão bà quá."
Dương Minh cười.
"Không đứng đắn!"
Tô Nhã buông chén trà xuống:
"Bây giờ chúng ta đi đâu đây?"
"Đi trường chơi một chuyến rồi đi đến bờ biển được không? Vừa rồi anh nghe em hát ca khúc Tam Sinh Thạch, liền nhớ lại lúc chúng ta ở bờ biển trước đây."
Dương Minh nói.
"Ok!"
Tô Nhã gật đầu, hoàn toàn nghe theo sắp xếp của Dương Minh. Lời đề nghị của anh đối với nàng rất hấp dẫn.
Trong quán trà, Tô Nhã hát ca khúc 'Tam Sinh Thạch', khiến Dương Minh cảm động và gợi lại nhiều kỷ niệm. Anh phục vụ ngưỡng mộ giọng hát của Tô Nhã mà không biết nàng là Thư Nhã. Câu chuyện xoay quanh cuộc trò chuyện đầy dí dỏm giữa Dương Minh và Tô Nhã, thể hiện sự gắn bó giữa họ. Cuối cùng, Tô Nhã đề xuất sẽ hóa thân thành Thư Nhã để thỏa mãn mong muốn của Dương Minh, tạo nên một không khí vui vẻ và ngọt ngào.