Dương Minh nhất thời sửng sốt. Theo bản ghi âm khẩn trương hỏi:
- Em làm sao vậy, Lăng Lăng? Sao lại nói ra những lời này?
- Hài, cũng không có gì.
Lam Lăng lắc đầu không chịu nói tiếp:
- Được rồi, em đói bụng rồi, dẫn em đi ăn đi. Gần đây có món gì ngon không?
- Ở Đông Hải có một quán ăn tên Lục Vị Cư. Tuy rằng quán không lớn, nhưng mùi vị không tệ. Thế nên mỗi ngày đều đông khách, chúng ta tới đó nha?
Dương Minh chợt nhớ ra quán Lục Vị Cư lần trước ăn chung với Tôn Khiết, vì vậy hướng Lam Lăng nói:
- Được! Chúng ta tới quán Lục Vị Cư kia.
Lam Lăng gật đầu đáp:
- Ừ, đi thôi.
Hai người ra khỏi sân bay. Đến bãi đỗ xe, Dương Minh dẫn Lam Lăng lên xe của mình.
- Đây là xe của anh sao?
Lam Lăng có chút kinh ngạc nhìn chiếc BMW của Dương Minh. Từ biển số có thể thấy chủ nhân của xe không tầm thường. B88888, loại biển số này, người có tiền bình thường cũng không mua được.
- À, cứ coi vậy đi.
Dương Minh gật đầu. Thực ra, xe này không phải của chính mình mà là của Bạo Tam Lập. Nhưng nói của Dương Minh cũng không sai.
- Anh phát tài rồi sao?
Lam Lăng hơi giật mình, chỉ trong một năm ngắn ngủi, Dương Minh đã mua xe BMW?
Thật ra, sự nghiệp của anh cũng chỉ mới bắt đầu tăng tiến...
- Thì ra là vậy!
Lam Lăng gật đầu:
- Đi thôi. Em đói quá, chuyện sau này hãy nói sau!
Dương Minh khởi động xe, hướng về Lục Vị Cư. Hôm nay, chỗ này vẫn chật ních, bãi đỗ xe không còn chỗ trống. Nhưng Dương Minh có thể tùy ý đậu xe bên đường. Đây là đặc quyền do cục điều tra thần bí mang lại.
Chỉ có điều, nếu Dương Minh có thể hưởng thụ các đặc quyền này cũng phải trả giá bằng việc bán mạng cho cục điều tra thần bí. Có thể coi là một cuộc mua bán công bằng.
Lam Lăng thấy phía trước có biển cấm đỗ xe, có chút kinh ngạc hỏi:
- Anh không sợ bị phạt sao?
- À, sẽ không bị phạt đâu.
Dương Minh cười nói:
- Thân phận của anh khá đặc biệt, chuyện này lát nữa anh muốn nói với em.
- Ừ.
Lam Lăng gật đầu cùng Dương Minh vào Lục Vị Cư.
- Hoan nghênh quý khách. Xin hỏi chỉ có hai vị thôi sao?
Khi vừa bước vào, có một phục vụ lễ phép chào hỏi.
- Đúng vậy.
Dương Minh gật đầu:
- Còn chỗ không?
Chỉ còn một phòng dành riêng, nhưng có thu phí. Nếu không, quý khách có thể chờ ngoài.
- Vậy cho tôi một phòng riêng đi.
Dương Minh không quản chuyện phí, cũng không quá coi trọng.
- Được, thưa quý khách, mời anh qua bên này.
Người phục vụ mỉm cười mời.
Nhưng ngay khi Dương Minh nắm tay Lam Lăng chuẩn bị vào phòng, một giọng nói không tốt vang lên:
- Cái phòng ấy ta cũng muốn!
Một tên nam nhân dáng vẻ trâu bò đi lại, trong tay ôm một cô gái rất xinh đẹp. Hắn dương giọng nói lớn:
- Xin lỗi ông, phòng đó chỉ còn một, mà vị này đến trước.
Người phục vụ chỉ vào Dương Minh, rồi nói với tên nam nhân:
- Thưa ông, xin nhường cho tôi.
Tên trâu bò cười lạnh:
- Thì nhường cho tao đi!
Nghe vậy, người phục vụ sợ hãi, có vẻ hơi chần chừ.
- Nhanh lên, xem kìa, bọn họ cũng không có nói gì, một tên phục vụ như ngươi ở đây lằng nhằng làm gì, đúng là rảnh hơi!
Tên trâu bò mất kiên nhẫn, đỏ mặt quát.
- Phòng ở đâu? Tụi tôi tự đi qua đó.
Dương Minh không thèm để ý tên này, nói với người phục vụ:
- Là chỗ này.
Người phục vụ nhanh chóng chỉ dẫn phòng gần đó.
Dương Minh gật đầu, không quan tâm đến tên trâu bò, nắm tay Lam Lăng tiến về phòng tình nhân.
- Hai người đứng lại cho tao!
Tên đại hán bị Dương Minh bỏ qua, tức giận quát, chỉ vào Dương Minh.
Dương Minh vẫn làm như không nghe, tiếp tục đi về phía trước.
Lam Lăng đứng cạnh, có chút căng thẳng:
- Ha ha đúng vậy, bây giờ làm sao đây?
Dương Minh cười nhỏ:
- Hay là chúng ta nhường hắn, đổi chỗ khác ăn cũng được.
Lam Lăng sợ Dương Minh thiệt thòi, vì tên này to cao vạm vỡ, không rõ anh có môn phái gì hay không, nên lo lắng.
- Ừ, nếu hắn bắt nạt anh, em sẽ hạ cổ hắn, giết chết hắn luôn!
Dương Minh cười nói.
- Không được… em không thể hạ cổ loạn xạ như vậy.
Lam Lăng nguyên tắc rất mạnh, từ chối.
- Ai biết được, lúc đó cứ nói sao!
Dương Minh kéo Lam Lăng chạy vào phòng, cùng ngồi xuống.
Dương Minh không những xem thường lời của hắn, còn dùng hành động khiêu khích, làm tên đại hán mất mặt hoàn toàn.
Hèn gì, hắn cũng là nhân vật có tiếng ở Đông Hải, xã hội đen, có tiền, chỉ là hiện giờ chưa có đất dụng võ thôi! Nhưng trong lòng vẫn rất có máu mặt, hôm nay bị Dương Minh làm nhục, làm sao hắn có thể bỏ qua?
- Tao đang nói chuyện với mày đó, mày câm chưa?
Tên đại hán trâu bò tiến tới, giơ tay như muốn túm cổ áo Dương Minh.
Dương Minh nhíu mày, đưa tay đỡ, thản nhiên:
- Hôm nay tâm trạng tao rất tốt, không muốn so đo với mày, đừng có làm phiền. Biến đi nhanh cho tao.
Thật ra, tâm trạng Dương Minh khá tốt. Khi Lam Lăng trở về, giúp anh quên nỗi buồn chia tay Tô Nhã. Nhưng không ngờ lại gặp một tên điên này tranh giành chỗ ngồi.
- Hả?
Tên trâu bò nghe không rõ, còn tưởng mình nghe nhầm! Thằng nào dám nói vậy với mình? Không muốn sống nữa sao? Dù sao, mình cũng là nhân vật lớn của Đông Hải, mà lại bị một thằng trông như học sinh dám đùa giỡn? Tức quá, tên này lập tức nổi nóng. Nhưng hắn lại không ngốc, bắt đầu xem xét kỹ Dương Minh.
Trong lòng nghĩ: “Thằng này có chỗ dựa chắc rồi.”
Hơn nữa, nhìn nét mặt Dương Minh không có gì đặc biệt, nhưng hắn nghi ngờ: “Chắc chắn hắn còn có chỗ dựa, nếu không sao dám lớn lối ở đây?”
Cuối cùng, nghĩ vậy rồi, hắn thử hỏi:
- Tiểu tử, mày biết tao là ai không? Tao là nhân vật tiếng tăm ở Đông Hải, có tiếng nói trong giới này. Cho mày một cơ hội, đứng lên, xin lỗi tao, tao bỏ qua cho mày.
- Ồ, thế à!
Dương Minh ra vẻ đang cân nhắc, rồi nói:
- Ok, tao nhường bàn cho mày, nhưng tao khỏi xin lỗi nha?
- Được rồi!
Chân Đại Châu trong lòng đắc ý: “Biết sợ là tốt rồi, thằng này đúng là biết điều đấy.” Hắn nói tiếp:
- Hừ, mày nghĩ mày là ai? Mày chỉ là thằng vô danh, còn tao là đại ca của hội này. Muốn ăn chơi ở Đông Hải, ít ra cũng phải có chút năng lực.
Hắn ra tay, định đánh tới.
Nhưng khi nhìn thấy Dương Minh phản ứng nhanh, rút đũa đỡ, trong tích tắc, hắn sững lại. Đúng lúc đó, một chiếc đũa đã cắm vào vai hắn, như trong phim hành động của Mỹ. Chân Đại Châu đổ ụp xuống, cảm thấy chỗ vai đau như xé, nước mắt gần trào ra, không dám động đậy.
Không rõ Dương Minh đã cắm đũa vào đâu, nhưng hai tay hắn không thể cử động, chỉ biết cố gắng nhích cánh tay.
- Lam Lăng, xem hắn thử độ cứng của cái nĩa thép đi, không được, lại thử với đôi đũa gỗ xem ai cứng hơn!
Dương Minh châm chọc.
- Hắn đúng là một tên ngốc rồi!
- Vâng, chỉ hơi ngốc thôi!
Lam Lăng gật đầu:
- Người bình thường làm gì có trò này!
Nghe vậy, Chân Đại Lục căm tức, tim như muốn nổ tung. Từ hồi tới giờ, hắn chưa từng bị nhục như vậy! Nhưng giờ đành phải nhịn vì hiểu rằng, Dương Minh có sở trường bất phàm, không phải là chuyện đùa.
Hắn nghĩ: “Chắc chắn thằng này còn nhiều chiêu lắm, không phải dễ chơi đâu.”
Nhưng có điều, tên này không rõ thực lực thế nào, chỉ nghĩ: “Chắc chắn nó có chỗ dựa rồi mới dám làm vậy.”
Tuy vậy, hắn vẫn thử hỏi:
- Tiểu tử, mày biết tao là ai không? Tao là nhân vật có tiếng, trong Đông Hải này, còn nổi tiếng nữa. Muốn làm gì cũng phải biết điều.
Vài câu nói làm hắn nghĩ: “Chắc chắn hắn còn có chỗ dựa, chứ không thể dám lớn lối thế này.”
Tuy nhiên, thấy Dương Minh không có vẻ gì đặc biệt, hắn nghĩ: “Chắc chắn hắn có chỗ dựa thật rồi. Phải xem xem ai mới đúng.”
Hắn cố gắng hỏi:
- Mày biết tao là ai không? Tao là nhân vật trong giới này, nổi tiếng đấy. Muốn làm gì thì phải biết điều.
Nhưng Dương Minh chỉ cười, không đáp, quay sang nói:
- Cơ bàn tôi nhường cho cậu, nhưng tôi không cần xin lỗi.
Chân Đại Châu thất vọng cực kỳ, nói:
- Mày dám đùa tao à?
- Tao đâu có đùa. Tôi đã nói rồi, tôi sẽ nhường bàn cho mày, nhưng không cần xin lỗi.
- Nuôi ý định chết rồi. Muốn gây chuyện với tao, muốn chơi lớn à? Đông Hải này không có chuyện dễ chơi đâu!
Hắn tiến tới, định tấn công.
Dương Minh vẫn bình tĩnh, rút ra chiếc đũa để đỡ, khiến hắn ngơ ngác.
Chân Đại Châu bị chọc đứt vai, đau đớn, nước mắt nghẹn từng dòng, không dám làm gì nữa.
Hai tay hắn tê cứng, không thể nhúc nhích.
- Lam Lăng, xem hắn thử xem, trước đây hắn thử độ cứng của nĩa thép không nổi, bây giờ thử với đũa gỗ xem ai cứng hơn!
Dương Minh chế giễu.
- Chắc chắn hắn là một thằng cực ngốc rồi!
- Vâng, đúng vậy!
Lam Lăng cười theo:
- Người bình thường làm gì có trò này!
Chân Đại Lục nghe vậy, tim như muốn nổ tung. Từ bao giờ hắn bị nhục thế này! Giờ chỉ còn biết nhịn. Nếu biết Dương Minh còn nhiều chiêu như vậy, hắn đã không dám đùa.
Nghĩ vậy, hắn rùng mình, thật đáng sợ. Thì ra, thằng này có vẻ là một cao thủ thực thụ!
Tự hỏi: “Chắc hắn còn nhiều chiêu lắm, chẳng phải dễ chơi đâu.”
Với tâm thế đó, hắn mới dám hỏi:
- Mày biết tao là ai không? Tao là nhân vật lớn trong giới này đó. Muốn làm gì cũng phải biết điều chút.
Vài câu tiếp theo làm hắn nghĩ: “Chắc chắn hắn còn có chỗ dựa, chứ không thể tự hào thế này.”
Nhưng với cách cư xử bình thường của Dương Minh, hắn vẫn nghi ngờ: “Chắc chắn hắn còn có chỗ dựa rồi mới dám lớn lướt như vậy.”
Dương Minh và Lam Lăng cùng nhau đi ăn tại quán Lục Vị Cư. Tuy nhiên, cuộc gặp gỡ không suôn sẻ khi họ bị một tên đại hán tên Chân Đại Châu cản đường. Tên này có vẻ hung dữ và không ngần ngại uy hiếp Dương Minh nhưng không biết rằng anh có thực lực. Dương Minh châm chọc hắn và từ chối nhường chỗ, khiến tình hình càng thêm căng thẳng. Một cuộc đối đầu bất ngờ nổ ra khi tên đại hán động thủ, nhưng Dương Minh đã dễ dàng chế ngự hắn, làm tên này cảm thấy xấu hổ và hoảng sợ trước sự xuất sắc của mình.