Sau khi lên xe, Hạ Tuyết liền khôi phục vẻ thường ngày, vươn tay ra lễ phép bắt tay với mập mạp.
- Chào anh, tôi là Hạ Tuyết, đội trưởng đội hình cảnh. Anh là Bàn tử sao?
Bàn tử là tên hay là danh hiệu? Ở cục điều tra thần bí, mọi người đều xưng hô như vậy sao?
- Chào cô, đồng chí Hạ Tuyết. Tôi là Bàn tử.
Bàn tử vội vã bắt tay Hạ Tuyết nói:
- Hành trình tiếp theo do tôi phụ trách. Tôi sẽ đưa các người tới Yên Kinh rồi trở về sau đó.
- Ồ, anh cũng đi Yên Kinh à?
Dương Minh hơi sửng sốt:
- Anh chỉ cần đưa bọn tôi đến sân bay là đủ rồi, không cần đi theo đâu.
- Dương Minh, đây là mệnh lệnh của tôi, tôi nhất định phải chấp hành. Cậu không cần phải nói nữa.
Bàn tử cười ha ha nói.
- Được rồi.
Dương Minh gật đầu, nếu là chỉ thị, anh cũng không cần phải quan tâm.
Bàn tử chờ Dương Minh và Hạ Tuyết lên xe, ngồi vào chỗ của mình rồi mới chậm rãi nổ máy.
- Bàn tử, đây là giấy tờ xác nhận thân phận. Anh kiểm tra một chút đi.
Hạ Tuyết đưa túi hồ sơ cho mập mạp.
- Không cần, nếu Dương Minh quen biết cô thì những thứ này sẽ miễn.
Bàn tử khoát tay.
Hạ Tuyết gật đầu, đặt túi hồ sơ sang một bên.
- Hừ.
Hạ Tuyết trừng mắt liếc nhìn Dương Minh, thấp giọng nói:
- Anh nói cái gì đó? Phía trước có người?
- Hả, không sao, Bàn tử là người cùng nhà, đúng không, Bàn tử?
Dương Minh cười nói.
- Tất nhiên rồi. Tôi và Dương Minh là bạn cũ. Mấy người trò chuyện cũng đừng để ý tới tôi.
Bàn tử cũng nhận ra tia bất thường.
Mặt Hạ Tuyết đỏ lên, trừng mắt liếc Dương Minh nói:
- Sao anh không gọi điện thoại cho tôi? Anh có biết khi chấp hành nhiệm vụ, thành viên trong đội rất cần sự ăn ý không?
- Hạ Tuyết nói đúng, có nhiều cặp vợ chồng làm đặc công nhận nhiệm vụ như vậy mới phối hợp ăn ý, thần giao cách cảm.
Mập mạp mở miệng nói.
Nghe xong lời Bàn tử, mặt Hạ Tuyết lập tức đỏ lên. Thật ra, ý của cô cũng là như vậy, nên có chút ngượng ngùng. Khi xem tư liệu, Hạ Tuyết biết nhiệm vụ này rất nguy hiểm. Hai người có thể một đi không trở lại, do đó, việc phối hợp ăn ý càng quan trọng. Nhưng Dương Minh lại không quan tâm đến vấn đề này, suốt ngày đi tán gái.
Trong lòng cô tự hỏi: Biết mình rất có khả năng sẽ chết, còn gắng đi tán gái, vậy cô chết rồi các nàng làm sao đây? Trong khoảng thời gian này, anh nhanh chóng một đao chặt đứt mọi chuyện, để các nàng khỏi nhớ mong khi anh hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ. Còn tôi đây, chẳng phải cũng sẽ cùng anh đi chịu chết sao?
Hạ Tuyết thật lòng nghĩ vậy. Nàng từng cân nhắc về mối quan hệ giữa mình và Dương Minh. Dù Dương Minh kém tuổi cô một chút, nhưng không nhiều lắm. Sau khi suy nghĩ, cô cảm thấy mình phù hợp với Dương Minh.
Hai người sắp cùng nhau thực hiện nhiệm vụ, mà nhiệm vụ này lại rất nguy hiểm, có thể một đi không trở lại. Do đó, Hạ Tuyết nghĩ rằng hai người có thể sẽ phải xuống suối vàng. Không bằng nhân cơ hội này tiến thêm một bước.
Nhưng Dương Minh lại không có ý tứ gì, làm Hạ Tuyết rất tức giận.
Nếu không phải Dương Minh cũng đi nhận nhiệm vụ này, thì cô cũng không nhận. Làm đội trưởng hình cảnh mà cứ đi vào một nhiệm vụ nguy hiểm thế này thật là không tốt.
- Hạ Tuyết, cô cũng biết nhiệm vụ này nguy hiểm. Trước khi đi, tôi không liên lạc với cô là vì muốn dành thời gian cho người nhà.
Dương Minh nói rõ:
- Nhưng tôi và cô sẽ chung chấn trong suốt quá trình làm nhiệm vụ, nên tôi không thể liên lạc với cô được.
Bàn tử đoán không sai, hai người này rõ ràng có gian tình.
- Anh biết nhiệm vụ này nguy hiểm mà còn gây họa cho nhiều cô gái như vậy? Anh có biết là anh có khả năng không trở về nữa không hả?
Hạ Tuyết nói.
- Anh nếu có lý trí hơn chút, thì nên chia tay các nàng để giữ mạng.
- Không được.
Dương Minh cười khổ nói:
- Tôi bất đồng với người khác.
- Anh có gì bất đồng? Anh cũng chẳng phải là thánh.
Hạ Tuyết hừ nói.
- Nếu tôi và cô tiến thêm một bước, thì cô cũng không thể rời khỏi tôi được, đúng không?
Dương Minh nói.
- Nói nhảm.
Hạ Tuyết không tin lời anh.
Sự thật đúng là như vậy.
Dương Minh nhún vai:
- Trước khi cô đi làm nhiệm vụ, chắc cô đã đọc qua một vài tư liệu về cổ thuật rồi đúng không?
- Đúng vậy, thì sao?
Hạ Tuyết có chút nghi hoặc, nhìn Dương Minh, không rõ ý định của anh khi nhắc đến cổ thuật.
- Thực ra, tôi cũng bị dính một loại cổ, gọi là tâm cổ.
Dương Minh nói, rồi đột nhiên thấp giọng, thì thầm bên tai Hạ Tuyết:
- Chuyện là như vậy.
Dương Minh kể lại tất cả những gì liên quan đến tâm cổ cho Hạ Tuyết nghe.
- Thật hay giả?
Hạ Tuyết nghe xong, mặt nhất thời đỏ tới mang tai, không biết thật hay giả. Dẫu sao, chuyện Dương Minh nói có phần ly kỳ, khó tin nổi. Nhưng cô cũng nhận thấy rằng Dương Minh không cố gạt mình.
- Tất nhiên là thật.
Dương Minh gật đầu:
- Vì vậy, tôi không thể bỏ các nàng, và các nàng cũng không thể đi tìm nam nhân khác.
- Anh thật là hại người.
Hạ Tuyết nghe xong, bất mãn nói.
- Đúng vậy, vì lý do đó, tôi luôn giữ khoảng cách với cô. Tôi không muốn gây hại cho cô.
Dương Minh cũng mới biết về chuyện cổ, nhưng thoạt nghĩ ra, kể cho Hạ Tuyết nghe cũng chỉ là cái cớ.
- Đáng ghét.
Hạ Tuyết liếc anh, trách móc.
Dương Minh nói những lời này, khiến Hạ Tuyết cảm động rất lớn, một lúc sau, nàng mới tiếp thu nổi.
Nàng muốn biết, khi nàng tiến thêm một bước với Dương Minh, liệu có bị dính tâm cổ hay không? Cả đời này có thực sự bị ràng buộc với anh không? Tất nhiên, nàng không phản đối chung sống với Dương Minh, nhưng bên cạnh anh còn nhiều nữ nhân khác, thật sự rất nhiều.
Ngoại trừ Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vận, Chu Giai Giai, nàng còn gặp Tô Nhã và Lam Lăng, người làm Dương Minh bị dính tâm cổ. Không biết còn ai nữa không, Hạ Tuyết không rõ.
Là một người con gái, nàng tất nhiên không muốn chia sẻ tình cảm với người khác. Nàng sợ rằng sau này, cả tuần chẳng gặp mặt Dương Minh, không nói chi đến thân mật.
Đây chính là lý do khiến Hạ Tuyết do dự.
May mắn là còn thời gian để quyết định. Nếu có thể trở về, chắc chắn cô và Dương Minh đã thành đôi. Nhưng nếu không thể trở về, thì nghĩ để làm gì?
Nghĩ vậy, Hạ Tuyết thở dài, không nói gì nữa.
Dương Minh thấy cô muốn nói gì đó nhưng do dự, cũng đành im lặng.
Rất nhanh, Bàn tử lái xe rời khỏi xa lộ. Dương Minh quay đầu nhìn về phía Hạ Tuyết, nhận thấy cô vẫn trầm mặc liền quyết định đổi đề tài.
- Hạ Tuyết, nhiệm vụ lần này cô nắm rõ bao nhiêu rồi?
- Anh không cần bận tâm. Người ta nói khi đến Yên Kinh, sẽ có người giải thích kỹ càng nhiệm vụ này cho chúng ta, đồng thời tiến hành đào tạo đặc biệt.
- Đào tạo đặc biệt á?
Dương Minh nhíu mày. Hắn cũng không rõ chuyện này. Nếu biết sẽ phải đi đào tạo đặc biệt, chắc chắn sẽ ở nhà mấy ngày rồi.
- Đúng vậy. Nghe nói huấn luyện viên còn mời từ nước ngoài về, để huấn luyện cho chúng ta. Tôi rất mong đợi đợt huấn luyện này.
Hạ Tuyết gật đầu.
- Mời huấn luyện viên từ nước ngoài?
Dương Minh cảm thấy chuyện này có vẻ không bình thường, có phần hơi như chuyện đùa. Hắn không thích tốn thời gian vô ích.
- Không phải anh thích đợt tập huấn này sao?
Hạ Tuyết nhìn Dương Minh với ánh mắt kỳ quái.
- Không phải là không thích, mà là cực kỳ không thích. Tôi cho rằng đợt huấn luyện này chỉ làm tốn thời gian.
Dương Minh nhún vai.
- Anh nghĩ anh lợi hại lắm sao? Không cần tập huấn?
Hạ Tuyết không vui vì thái độ của Dương Minh. Thực ra, cô biết anh rất lợi hại, nhưng khoe khoang như vậy là không đúng. Không phải là tôi nói tôi lợi hại, mà là đợt huấn luyện này chẳng giúp ích gì cho nhiệm vụ đâu.
Dương Minh giải thích:
- Những người chúng ta phải đối mặt không phải là công phu quyền cước đơn thuần, nên tôi nghĩ đợt tập huấn này chỉ phí thời gian, ai nghĩ ra ý tưởng này thật là ngốc.
- Là anh của tôi.
Hạ Tuyết trừng mắt, tức giận nói:
- Anh lợi hại nhưng dựa vào cái gì mà nói không cần?
- Ha ha, đợt đào tạo này vô dụng. Tôi đi nói với Hạ Băng Bạc đây.
Dương Minh khoát tay áo.
- Nhiệm vụ lần này của chúng ta là đối phó với người tu luyện tà cổ, không thể dùng các thủ đoạn bình thường.
- Tôi biết rồi, nhưng tôi vẫn nghĩ tập một chút công phu quyền cước phòng thân cũng tốt.
Hạ Tuyết có vẻ nghi hoặc.
- Tà cổ lì lợm, chẳng sợ rốc két, súng ống thì còn sợ gì?
Dương Minh thở dài:
- Hạ Tuyết, suy nghĩ của cô tốt đấy, nhưng tình hình hiện tại không thể áp dụng.
- Không thể nào. Thật hay giả vậy?
- Cô cũng biết, hắn đã tu luyện cổ tới mức nào rồi. Dùng máu người chết mới đây, vân vân. Cái xác lần trước chúng ta thấy chính là đệ tử của hắn, Trần A Phúc.
Dương Minh giải thích:
- Vụ án trước đây, không phải chúng ta cùng phá sao? Hơn nữa, chuyện của Trần A Phúc do Lam Lăng kể lại, không thể giả được.
- Nghĩa là lần này có thể là một đi không trở lại?
Hạ Tuyết kinh ngạc nói.
Lúc trước, cô tưởng nguy hiểm là do địa hình không quen, rừng rậm có dã thú, độc trùng, không có ưu thế nào. Nhưng giờ thì rõ ràng không hẳn như vậy. Theo Dương Minh, Hữu trưởng lão có thực lực rất mạnh.
- Cũng chưa chắc là đi mãi không về. Tôi nghĩ rằng không có loại công phu nào là vô địch. Bất kỳ loại đều có kẽ hở.
Dương Minh rõ ràng nói:
- Việc cần làm là điều tra kỹ nhược điểm, kẽ hở của Hữu trưởng lão, rồi mới nghĩ cách đánh bại hắn. Đây mới là phương pháp tốt nhất.
- A.
Hạ Tuyết giật mình, trong mắt lóe lên tia vui mừng. Dương Minh đúng là người phù hợp làm đội trưởng. Khi Hạ Băng Bạc nhắc đến việc Dương Minh sẽ làm đội trưởng, cô còn nghi ngờ, vì Dương Minh chưa có nhiều kinh nghiệm, làm đội trưởng mà quyết định sai lầm có thể khiến cả đội bị tổn thất trầm trọng.
Nhưng bây giờ, Dương Minh đã chứng tỏ mình là người có dũng khí và mưu trí, không đợi đến khi xuất phát đã nghĩ ra kế sách, còn hiểu rõ về Hữu trưởng lão hơn ai hết, cùng với đồng minh Lam Lăng nội ứng, hắn có thể phát hiện điểm yếu của trưởng lão rồi tung đòn chí mạng.
Không lý gì anh mình lại quyết định chọn Dương Minh làm đội trưởng.
Nghĩ vậy, Hạ Tuyết thở dài một hơi rồi nói:
- Dương Minh, anh có chắc chắn là tìm được nhược điểm của hắn không?
- Một trăm phần trăm thì chưa, nhưng chừng tám mươi phần trăm thì chắc chắn.
Dương Minh nhún vai cười.
- Hiện tại, tôi chỉ mới hiểu biết sơ sơ về trưởng lão, mọi hành động đều dựa vào hoàn cảnh.
- Nói cũng đúng. Anh của tôi cũng nói vậy. Nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, có thể mất mạng, về hay không cũng không chắc. Nhưng mạng sống là trên hết. Chỉ cần về được là tốt rồi.
Hạ Tuyết nói.
- Hoàn thành nhiệm vụ, khi trở về sẽ là anh hùng; không thì chỉ là chết, không có gì đáng tiếc.
- Cô giữ vững tinh thần là được. Nhưng cô cũng đừng lo lắng quá. Tôi còn có nhiều đồng đội đang chờ, không thể chết được.
Dương Minh cười khổ.
- Ai bảo anh phong lưu khắp nơi làm chi?
Hạ Tuyết trừng mắt.
- Ặc...
Dương Minh thấy Hạ Tuyết trừng mắt, không khỏi nở nụ cười. Đi làm nhiệm vụ, có cô bên cạnh, chắc chắn sẽ bớt cô đơn.
Bàn tử ngồi phía trước yên lặng lái xe, giữ trật tự, để Dương Minh và Hạ Tuyết thoải mái nói chuyện.
Nhờ giấy thông hành đặc biệt, xe đi thẳng một mạch đến sân bay rồi dừng lại ở bãi đỗ nội bộ.
Hạ Tuyết và Dương Minh lên xe cùng với Bàn tử để thực hiện nhiệm vụ tại Yên Kinh. Trên đường đi, họ thảo luận về tính nguy hiểm của nhiệm vụ cũng như mối quan hệ giữa cả hai. Hạ Tuyết lo ngại về sự ăn ý cần thiết khi chấp hành nhiệm vụ và tình cảm giữa họ. Dương Minh giải thích lý do không liên lạc trước đó và tiết lộ điều bí ẩn về tâm cổ, khiến Hạ Tuyết bối rối. Cuộc trò chuyện phản ánh sự chuẩn bị cho một nhiệm vụ nguy hiểm sắp tới.