Thần kỳ nhất chính là Trần Mộng Nghiên tựa như không có phản ứng gì, tùy ý để Dương Minh làm bừa.

Hạ Tuyết buồn bực, chẳng lẽ tên hỗn đản này may mắn như vậy? Nhiều nữ nhân đi theo hắn như thế mà không ai hối hận. Nhưng Hạ Tuyết cũng có chút buồn bực, ánh mắt của cô nhìn người rất khá nhưng sao lại không nhìn ra ưu điểm nào của hắn vậy? Nghĩ đến sau này cùng nhiều nữ nhân chia sẻ tình yêu với Dương Minh, điều này làm Hạ Tuyết cảm thấy không thích ứng được.

– Không phải nói không thông mà là cô rất hay xen vào chuyện của người khác. Cá cược đã thua thì thôi, sao lại đi châm ngòi gây chia rẽ!

Dương Minh cười nói.

– Hừ!

Hạ Tuyết quay đầu đi chỗ khác, không để ý tới Dương Minh.

Nhưng Dương Minh cũng vui vẻ khi được nhàn rỗi. Trên máy bay, thời gian không nhiều lắm, cùng Hạ Tuyết nói chuyện cũng là không tệ, nhưng còn nhiều thời gian bên nhau nên lúc này không vội vã gì cả!

Nhiệm vụ chủ yếu lúc này là bồi Hoàng Nhạc Nhạc, chỉ sợ khi đến Yến Kinh đặc huấn thì sẽ không còn nhiều thời gian bên nàng nữa. Tuy rằng Dương Minh cảm thấy đặc huấn với hắn không mang lại nhiều tác dụng, nhưng việc này do Hạ Băng Bạc tổ chức nên phải thể hiện chút mặt mũi, ít nhất ban đầu vẫn có mặt. Về sau tùy ý làm gì thì tùy.

Vì vậy, trên máy bay, Dương Minh và Nhạc Nhạc nói chuyện rất rôm rả, còn bỏ qua Hạ Tuyết phía bên cạnh.

Hạ Tuyết tuy cũng muốn xen vào vài câu nhưng vì chuyện trước đó nên không biết nói gì cho đúng, đành ngắm cảnh ngoài cửa sổ, buồn bực trong lòng.

Thành phố Tùng Giang, tầng cuối của một khu dân cư kiểu cũ, trên đó có hai căn hộ nhưng đều bị một người mua lại. Để đảm bảo an toàn, người đó đã lắp một cái cửa sắt ngay trên cầu thang.

Với hoàn cảnh của khu dân cư cũ không người quản lý này, tình hình như thế là bình thường. Dù sao, người ta sống ở tầng cuối, hắn không cho ai lên tầng trên cũng không có gì đáng trách, còn người ở tầng dưới cũng không có dị nghị gì.

Hơn nữa, chủ nhân tầng cuối đó cũng không thường xuyên ở lại, muốn giữ an toàn nên trang bị cửa sắt ở cầu thang cũng là chuyện bình thường.

Người dân trong khu này cũng không biết rằng chủ nhân tầng cuối là một người tàn tật, phải ngồi xe lăn. Mỗi lần muốn lên lầu, hắn phải nhờ thủ hạ đẩy giúp xe lăn điện mới lên được...

Hai ngày nay, người đó chính là ở trong căn hộ này.

– Cho mày đi gửi những bức ảnh chụp, mày đã gửi chưa? Sao Trần Mộng Nghiên còn chưa nhận được?

Người tàn tật hướng tên thanh niên đầu cua tức giận hỏi.

– Tôi… tôi đã gửi rồi mà.

Đầu cua cẩn thận đáp.

– Đã gửi ra ngoài? Thế sao Dương Minh không có việc gì mà vẫn lên được máy bay? Theo người quan sát chủ của chúng ta báo về gia đình của Dương Minh vẫn rất hòa thuận, không có dấu hiệu cãi cọ hay làm ảnh hưởng đến kế hoạch!

Người tàn tật ngồi xe lăn tức giận hỏi.

– Mày làm ăn kiểu gì vậy? Có phải gửi nhầm rồi không?

– Tôi… ông chủ Hoàng, tôi thực sự đã gửi rồi...

Đầu cua vẻ mặt đau khổ nói:

– Ngài xem, tôi còn giữ biên lai của bưu điện trong tay.

Nói rồi, Đầu Cua lấy ra một tờ hóa đơn đưa cho Hoàng Hữu Tài, người giúp đỡ phía sau màn.

– Địt mẹ! Mày dùng dịch vụ gì để chuyển phát? Người chuyển phát là ai? Mày không biết rằng chuyển phát chậm hơn chuyển phát nhanh sao? Sao không dùng chuyển phát nhanh?

Hoàng Hữu Tài vứt tờ hóa đơn sang một bên, nói:

– Mau đi tra cho tao xem nó đã chuyển đến nơi nào rồi!

– Tôi đã tra rồi, hôm qua đã chuyển đến khu XX, hiện đang chờ nhân viên đưa đến biệt thự của Dương Minh...

Đầu cua cẩn thận trả lời.

– Đùa à! Hôm nay mới giao mà mày nói?

Hoàng Hữu Tài nổi giận.

– Đúng rồi mấy tên này thật vô dụng! Làm ăn chậm quá!

Đầu cua nịnh nọt.

– Biến! Mày mau cút đi cho ông! Thành công nhỏ lẻ thì ít mà thất bại thì nhiều, làm lãng phí một cơ hội tốt của tao. Mày đúng là đồ hỗn đản. Cút mau!

Hoàng Hữu Tài nổi giận quát.

– Vâng... tôi cút đây...

Đầu cua vẻ mặt đau khổ nhỏ giọng nói.

– Mày làm tao tức chết đi được. Ta hỏi mày tại sao không dùng chuyển phát nhanh hả?

Hoàng Hữu Tài quát hỏi.

– Vì người giao hàng rẻ hơn 5 đồng so với chuyển phát nhanh, tôi muốn tiết kiệm chút nên dùng dịch vụ chuyển phát thường...

Đầu cua yếu ớt đáp.

– Mày đi chết luôn đi!

Hoàng Hữu Tài nổi giận đùng đùng, rút súng bắn thẳng vào ngực Đầu Cua.

Đầu cua thoáng ngây người rồi ngã xuống đất, bất động.

Đối với Hoàng Hữu Tài, giết người là chuyện hết sức bình thường, nên hắn cũng không để tâm. Dù sao, lão bản phía sau màn sẽ xử lý tốt chuyện này.

– Chú Hoàng à, chú cũng quá xúc động rồi, sao lại bắn chết thủ hạ của tôi?

Sau khi Đầu Cua chết một lúc, một cánh cửa phòng đang đóng chặt mở ra. Ở đó chính là lão bản phía sau màn – Liệp Ưng!

– Một tên lâu la thôi mà, chết thì cũng đã rồi. Thế nào? Liệp Ưng, ngươi có thương tâm sao?

Hoàng Hữu Tài thản nhiên nói:

– Dù rằng ảnh chụp hôm đó đều do hắn đi thu thập, hắn cũng là tiểu đệ của anh, đáng lý tôi không nên tức giận, nhưng chủ ý này do tôi đề ra. Thực tế, ngươi cũng biết nếu thành công, Dương Minh sẽ gặp nhiều phiền phức lớn, ảnh hưởng đến lộ trình đi Vân Nam lần này của hắn. Hơn nữa, dù hắn có thể đi đúng thời gian, nhưng hậu phương của hắn đang mâu thuẫn, nếu không xử lý ổn thỏa, hắn đi rồi có thể an tâm sao? Đến lúc đó, chắc chắn hắn sẽ không còn tâm trí để thực hiện nhiệm vụ, và Hữu trưởng lão càng có cơ hội hạ sát hắn. Nhưng bây giờ thì sao? Tên này tuy thông minh, nhưng lại quá nhỏ mọn vì vài đồng tiền mà làm lỡ đại sự. Tôi xử hắn ngay tại chỗ còn nhẹ đấy!

– Chú xem lại đi, Hoàng lão đệ, chú không nên kích động. Tôi cũng không nói chú làm sai, chỉ là trong khu dân cư này mà nổ súng thì dễ gây phiền phức.

Liệp Ưng cười nói:

– Thật sự tôi có sơ xuất trong việc sử dụng người!

– Hừ…

Hoàng Hữu Tài thở dài:

– Kế hoạch của chúng ta đã tính sẵn rồi, mục tiêu là làm hao tổn lực lượng của hắn, thu thập những hình ảnh của Dương Minh cùng các nữ nhân khác của hắn ở cùng nhau, chờ đến thời điểm thích hợp sẽ đưa cho Trần Mộng Nghiên – bạn gái chính thức của Dương Minh.

Kế hoạch của Hoàng Hữu Tài rất tốt. Nếu tất cả hình ảnh đó rơi vào tay Trần Mộng Nghiên thì chắc chắn sẽ gây xáo trộn lớn cho Dương Minh, thậm chí còn khiến hai người chia tay.

Dù trước đó Trần Mộng Nghiên đã chấp nhận Lâm Chỉ Vận và Chu Giai Giai, nhưng nếu để nàng biết nhiều người cùng lúc, e rằng sẽ không tiếp thu nổi. Nhất là Triệu Oánh, hai người thực sự khó có thể chấp nhận lẫn nhau. Nếu Trần Mộng Nghiên thấy những ảnh đó, chắc chắn sẽ nổi giận!

Tuy nhiên, loại ảnh chụp này chỉ gây rối loạn nhất thời cho Dương Minh, thực tế không gây ảnh hưởng nghiệm trọng đến hắn, nói đúng hơn là không thể gây thiệt hại lớn. Vì vậy, Hoàng Hữu Tài luôn để người của Liệp Ưng thu thập hình ảnh rồi gửi ngay cho Dương Minh.

Nhưng nếu những bức ảnh này đến tay Trần Mộng Nghiên thì Dương Minh đã sang Vân Nam rồi! Nếu không, Trần Mộng Nghiên làm ầm lên với Triệu Oánh, thì Dương Minh chắc chắn sẽ phải bình tĩnh xử lý hậu viện của mình.

Dương Minh vì muốn giữ an toàn cho các nữ nhân này nên có thể sẽ bỏ qua kế hoạch đi Vân Nam, hoặc cục điều tra thần bí sẽ cử người khác đi thay. Dù Dương Minh có đi được thì trong lòng cũng sẽ bị áp lực, dễ dẫn đến thất bại trong hành động, ảnh hưởng lớn đến toàn bộ kế hoạch.

Như vậy, Hữu trưởng lão có thể nhân cơ hội lập kế hoạch đối phó.

Dù nói rằng Hữu trưởng lão không sợ Dương Minh, nhưng trong lòng vẫn có phần đề phòng, vì từ đầu Dương Minh đã làm hỏng kế hoạch của hắn. Nên lần này cũng vậy, sợ Dương Minh lại phá hoại tất cả.

Nếu dựa vào thực lực, thì Hữu trưởng lão không ngại đối đầu Dương Minh, nhưng sợ Dương Minh dùng chiêu thức bí mật để gây khó dễ.

Vì vậy, Hữu trưởng lão đã liên hệ Diệp Ưng để bảo hắn giúp đỡ, chặn đứng Dương Minh hoặc gây rối loạn lộ trình lần này, làm cho cục điều tra thần bí phải cử người khác hoặc gây tâm lý bất ổn cho Dương Minh để hắn không thể duy trì trạng thái tốt nhất.

Chắc chắn, về thù lao, Hữu trưởng lão sẽ cấp cho Liệp Ưng một ít cổ độc.

Bất quá, Liệp Ưng rõ rõ lợi hại của Dương Minh nên không dám dùng cứng để đối địch, rất có khả năng sẽ thất bại, còn mất luôn cơ hội.

Vì vậy, Liệp Ưng tìm Hoàng Hữu Tài để thương lượng. Hoàng Hữu Tài, người có mưu mô quỷ quyệt, cảm thấy hắn là người thích hợp để nghĩ ra kế sách.

Chẳng bao lâu, Hoàng Hữu Tài trầm ngâm rồi nói:

– Đem ảnh chụp Dương Minh cùng các nữ nhân gửi qua bưu điện cho Trần Mộng Nghiên.

Trong lòng Liệp Ưng cảm thấy đây là một chiêu không hề nhẹ. Nếu là thời điểm khác, chỉ cần thời gian đủ để Dương Minh xử lý mọi chuyện, hắn và Hoàng Hữu Tài đều cảm thấy có thể giải quyết ổn thỏa.

Nhưng hiện tại, Dương Minh phải đi Vân Nam gấp, không có nhiều thời gian để xử lý mâu thuẫn giữa các nữ nhân này. Muốn ổn thỏa chuyện này, chắc chắn phải tốn nhiều thời gian. Thời gian đó không thể qua trong vài câu nói, mà phải trải qua sự chờ đợi, kiên trì cực kỳ mới hy vọng bình ổn.

Trong tình huống đó, Dương Minh chỉ còn hai lựa chọn: Một là đi Vân Nam, hai là ở lại giải quyết hậu quả phát sinh. Nếu ở lại, tất sẽ ảnh hưởng đến nhiệm vụ đi Vân Nam. Cục điều tra thần bí đã chuẩn bị xong, không thể vì Dương Minh mà thay đổi lộ trình. Chỉ còn cách tìm người thay thế, rồi để Dương Minh bỏ lỡ nhiệm vụ này, ở nhà bồi dưỡng tâm trạng Trần Mộng Nghiên và các nữ nhân.

Còn nếu không ở lại, tiếp tục thực hiện nhiệm vụ, thì Dương Minh chắc chắn sẽ không yên tâm. Trong thời gian này, hắn luôn lo lắng, chỉ sợ hậu quả không lường hết xảy ra, khiến kế hoạch thất bại.

Như vậy, Hữu trưởng lão có thể nhân cơ hội này để lập kế hoạch đối phó.

Dù rằng Hữu trưởng lão không sợ Dương Minh, nhưng lại có phần đề phòng, vì từ đầu Dương Minh đã làm hỏng chuyện tốt của hắn. Nên lần này cũng vậy, sợ Dương Minh lại phá hoại kế hoạch của hắn.

Nếu dựa vào thực lực, thì Hữu trưởng lão không ngại đối đầu Dương Minh. Nhưng sợ Dương Minh dùng các chiêu thức bí mật, ảnh hưởng đến tâm lý của hắn.

Nên Hữu trưởng lão đã liên hệ Diệp Ưng để giúp đỡ, chặn đánh Dương Minh hoặc gây rối loạn lộ trình lần này, làm cho cục điều tra thần bí phải cử người khác, hoặc làm cho tâm trạng Dương Minh không ổn định để hắn không thể duy trì trạng thái tốt nhất.

Chắc chắn, về thù lao, Hữu trưởng lão sẽ cấp cho Liệp Ưng một ít cổ độc.

Bất quá, Liệp Ưng rõ rõ lợi hại của Dương Minh, nên không dám dùng cứng đối đầu, rất có thể sẽ thất bại, còn bỏ lỡ cơ hội.

Vì vậy, Liệp Ưng tìm Hoàng Hữu Tài để thương lượng. Hoàng Hữu Tài, người có mưu mô quỷ quyệt, nghĩ rằng hắn là người thích hợp để đề ra kế sách.

Chẳng bao lâu, Hoàng Hữu Tài trầm tư rồi nói:

– Đưa hình ảnh của Dương Minh cùng các nữ nhân gửi qua bưu điện cho Trần Mộng Nghiên.

Liệp Ưng cảm thấy đây là một chiêu rất sắc bén. Nếu là thời điểm khác, chỉ cần có thời gian để Dương Minh xử lý mọi chuyện, thì Hữu Tài và Liệp Ưng đều nghĩ rằng sẽ dễ dàng thành công.

Nhưng hiện tại, Dương Minh phải gấp rút đi Vân Nam, không có nhiều thời gian để giải quyết mâu thuẫn nội bộ này. Muốn ổn thỏa, chắc chắn phải tốn nhiều thời gian và công sức. Thời gian đó không thể qua trong vài câu mệnh lệnh, mà phải trải qua sự chờ đợi, kiên trì cực kỳ, mới hy vọng bình ổn.

Trong tình hình đó, Dương Minh chỉ còn hai lựa chọn: Một là đi Vân Nam, hai là ở lại xử lý hậu quả. Nếu chọn ở lại, sẽ gây ảnh hưởng đến nhiệm vụ, thậm chí thất bại. Nếu đi, có thể khiến kế hoạch bị trì hoãn hoặc gặp rủi ro, gây thất bại.

Hữu trưởng lão cân nhắc, có thể nhân cơ hội lập kế hoạch đối phó. Dù không sợ Dương Minh, nhưng cũng không thể xem thường, vì từ đầu Dương Minh đã làm hỏng kế hoạch của hắn. Nên lần này, lo sợ Dương Minh lại gây rối, phá hoại mọi dự định.

Dựa vào thực lực, thì Hữu trưởng lão tự tin không sợ Dương Minh, nhưng sợ Dương Minh dùng thủ đoạn bí mật để gây rối.

Vì thế, hắn đã nhờ Diệp Ưng giúp đỡ, chặn đứng Dương Minh hoặc gây rối loạn lộ trình lần này, làm cho cục điều tra phải cử người khác hoặc làm xáo trộn tâm lý Dương Minh, không để hắn duy trì trạng thái tốt nhất.

Chắc chắn, Hữu trưởng lão sẽ cấp cho Liệp Ưng một ít cổ độc như thù lao.

Bất quá, Liệp Ưng rõ rõ sức mạnh của Dương Minh, nên không dám dùng cứng đối địch, dễ thất bại, thậm chí mất luôn cơ hội.

Do đó, Liệp Ưng tìm Hoàng Hữu Tài để bàn bạc. Hoàng Hữu Tài, người có mưu mô quỷ quái, cảm thấy hắn là người thích hợp để đề ra kế sách.

Chẳng bao lâu, Hoàng Hữu Tài trầm ngâm rồi nói:

– Đưa hình ảnh của Dương Minh cùng các nữ nhân gửi qua bưu điện cho Trần Mộng Nghiên.

Tóm tắt:

Trong chuyến bay, Dương Minh và Hạ Tuyết có những cuộc đối thoại hài hước. Trong khi đó, Hoàng Hữu Tài, một nhân vật bí ẩn, đang thực hiện âm mưu hạ gục Dương Minh bằng cách sử dụng những bức ảnh nhạy cảm với Trần Mộng Nghiên. Dù có những sơ suất, kế hoạch này của hắn nhằm tạo rắc rối cho Dương Minh trước khi lên đường đến Vân Nam. Tình huống ngày càng căng thẳng với nhiều yếu tố bất ngờ sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa Dương Minh và các nữ nhân của hắn.