Mộng Nghiên, chuyện của hai chúng ta.
Dương Minh vội hỏi:
— Mình không biết, quan điểm của mình không phải trong giây lát là có thể chấp nhận được. Bạn cho mình thời gian tỉnh lại một chút. Đầu mình đang rất loạn, không thể nghĩ được gì.
Trần Mộng Nghiên vô lực lắc đầu.
Nghe từ câu
"trong giây lát"
, Dương Minh mừng thầm trong lòng. Trần Mộng Nghiên nói thế, như vậy chỉ là tạm thời chưa chấp nhận, nhưng về sau có thể sao?
— Vậy ý của bạn không phải là chia tay?
Dương Minh hỏi.
— Xem như tạm thời. Chúng ta cần thời gian suy nghĩ lại.
Trần Mộng Nghiên nói:
— Cho mình một thời gian, mình muốn nghĩ thật kỹ.
Chuyện đến đây đã là kết quả rất tốt, Dương Minh cũng không muốn cưỡng ép. Chỉ là hắn vẫn còn lo lắng về quyết định cuối cùng của Trần Mộng Nghiên. Dù sao, tính cách của Trần Mộng Nghiên khác với Triệu Oánh, Lam Lăng. Trần Mộng Nghiên có yêu cầu rất nghiêm khắc với người yêu của mình.
— Được rồi, chúng ta có thể liên lạc với nhau không?
Dương Minh chưa từ bỏ ý định.
— Không có chuyện gì quan trọng thì đừng gọi điện, mình sẽ mở máy.
Trần Mộng Nghiên lắc đầu:
— Dương Minh, cho mình thời gian, sau khi mình bình tâm, dù kết quả là thế nào cũng sẽ nói cho bạn.
— Được, Mộng Nghiên chú ý giữ gìn sức khỏe. Hai hôm nay Mộng Nghiên gầy đi nhiều rồi.
Dương Minh đứng dậy:
— Mình về đây.
Mộng Nghiên gật đầu, nhìn Dương Minh mở cửa phòng. Thấy tay hắn sưng đỏ lên, có chút áy náy hỏi:
— Tay bạn không sao chứ?
— Ha ha, chuyện nhỏ mà.
Dương Minh rất vui vẻ, thì ra nàng vẫn quan tâm đến mình.
Từ trong phòng Trần Mộng Nghiên đi ra, Dương Minh cảm thấy rất thoải mái và dễ chịu. Đúng vậy, tảng đá trong lòng đã rời đi rồi. Mình nói thẳng với Trần Mộng Nghiên, dù kết quả có thế nào thì hắn cũng không hối tiếc.
Đi đến nhà vệ sinh ở tầng hai, Triệu Tư Tư đã sớm đi đâu mất, Dương Minh xác định không còn ai liền đi đến trước cửa sổ. Tay hắn đang bị đau, trèo xuống rất bất tiện, nhưng điều này không làm khó được Dương Minh. Nếu không nhờ việc tập luyện chăm chỉ gần đây, chắc chắn hắn đã bó tay rồi. Nhưng bây giờ thì khác, nhờ luyện tập của Phương Thiên dạy, Dương Minh thích ứng với hoàn cảnh rất nhanh.
Trong lúc huấn luyện, có lần một người tay vẫn bị thương nhưng vẫn leo núi bình thường. Huống chi tay phải của hắn giờ chỉ hơi khó cử động, chưa đến mức không dùng được. Vì thế, hắn dễ dàng xuống tầng dưới.
Làm xong mọi việc, Dương Minh nhìn đồng hồ đã là giữa trưa liền gọi điện cho Trương Tân:
— Alo, Trương Tân, tao là Dương Minh, hết tiết chưa?
— Sắp rồi, sao?
— Trưa đi ăn cơm nhé.
— Được. Mày đợi tao dưới tầng, hết tiết rồi ngay.
Dương Minh đến nơi Trương Tân đang học, lớp sinh viên các khóa rất nhanh đã tan. Trương Tân là người ra khỏi lớp đầu tiên, thấy tay Dương Minh sưng lên, hắn ngạc nhiên hỏi:
— Lão Đại, mày tập Thiết sa chưởng sao?
— Luyện cái rắm. Nếu tao luyện Thiết sa chưởng thì tay có thể bị như vậy sao?
Dương Minh cười mắng:
— Bị Trần Mộng Nghiên kẹp đó.
— Kẹp?
Trương Tân kinh ngạc, lập tức cười mập mờ, rõ ràng là hiểu sai ý.
— Mẹ mày, mày nghĩ gì thế? Là cô ấy dùng cửa kẹp tay tao.
Dương Minh vỗ vỗ đầu Trương Tân.
— Trời ạ. Chị dâu ghê thế? Lấy cửa kẹp tay mày? Chẳng lẽ hai người là S&M trong truyền thuyết?
Trương Tân nói.
— Được rồi, đâu có ghê như mày. Triệu Tư Tư hôm nay không đi học, mày biết cô ấy làm sao không?
Dương Minh rõ ràng không muốn Trương Tân hỏi thêm.
— Sao vậy?
Trương Tân quan tâm hỏi.
— Cô ấy nói không được khỏe, đang trong phòng ngủ. Chẳng lẽ có chuyện gì khác sao?
— Tao trèo lên cửa sổ toilet tầng hai của khu ký túc xá nữ, mày đoán xem tao nhìn thấy gì?
Dương Minh cố ý làm Trương Tân tò mò.
— Nhìn thấy gì?
Quả nhiên, Trương Tân vội hỏi. Hình như hắn rất quan tâm đến Triệu Tư Tư.
— Thấy Triệu Tư Tư đi tập tễnh, trong tay còn cầm chậu và nước rửa.
Dương Minh cười xấu xa nói.
— A?
Trương Tân không tiện hỏi, chỉ cười:
— Hắc hắc, tao.
— Đừng cười hắc hắc, lát nữa đi mua thuốc giảm đau, gọi là quan tâm.
Dương Minh nói.
— Được.
Trương Tân gật đầu:
— Đúng rồi, mày và chị dâu thế nào rồi?
— Còn như thế nào nữa? Chiến tranh lạnh, chưa chia tay nhưng gần như vậy.
Dương Minh lắc đầu.
— Tại sao? Trước đó không phải tốt lắm sao? Chẳng lẽ chị dâu biết chuyện của Lam Lăng?
Trương Tân đột nhiên hỏi.
— Ừ, biết rồi.
Dương Minh gật đầu:
— Tao đã kể hết mọi chuyện cho cô ấy nghe. Nếu Mộng Nghiên hỏi mày, mày cứ nói thật tất cả. Chỉ là có thể Mộng Nghiên cũng không đi tìm mày đâu.
— Ai?
Trương Tân thở dài.
— Xem ra, có nhiều bạn gái cũng không tốt. Lúc đầu tao rất hâm mộ mày, giờ thì thấy chỗ hại rồi.
— Tình một đêm của mày đừng để Triệu Tư Tư biết là được.
Dương Minh nhắc nhở.
— Tao rất cẩn thận, chỉ là bây giờ ít hơn trước. Mày thấy đấy, tao thi đại học chỉ toàn trong phòng.
— Ăn gì giờ?
Dương Minh nhìn đám sinh viên đang đi vào quán ăn rồi hỏi.
— Ra ngoài ăn đi, uống rượu.
Trương Tân cười.
— Đừng, đừng hiểu lầm tao đang thất tình.
Dương Minh xua tay.
Hai người đến quán thịt nướng gần trường, gọi vài chai bia, ít thịt dê nướng.
Dương Minh cười hắc hắc, hai người vừa ăn vừa kể chuyện trên trời dưới đất, hồi tưởng về thời cấp ba, về tuổi trẻ.
— Đúng rồi, Dương Minh, mày và Triệu Oánh có chuyện gì không?
Trương Tân đột nhiên hỏi.
Dương Minh uống vài cốc bia, không giấu giếm gì bạn thân. Hắn biết Trương Tân sẽ không đi kể lể lung tung. Vì vậy, gật đầu:
— Xem như là thích, cũng có cảm giác.
— Mẹ nó, mày thật quá mạnh!
Trương Tân hết sức khâm phục.
— Chỉ là, lão đại, mày lớp mười và mười một rất bình thường mà. Sao đột nhiên lại mạnh như vậy? Mày không phải là trọng sinh chứ?
Dương Minh giật mình, nói:
— Mày đọc nhiều truyện quá rồi. Trọng sinh gì chứ, nếu có thì thế giới này đã loạn rồi.
— Ha ha, đùa thôi.
Trương Tân nói, vội lảng đi.
— Chỉ là mày đúng là ngưu đó.
— Ha ha, có thể là đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó.
Dương Minh cười.
— Mày đã quên chuyện trước kia rồi sao?
Trương Tân biết Dương Minh cũng từng có một người bạn gái, chỉ là không rõ chi tiết.
— Coi như vậy đi.
Dương Minh gật đầu. Nghĩ đến Tô Nhã, hắn lại thấy chán nản. Quên rồi, sao có thể chứ? Tình đầu là khó quên nhất, chỉ một chuyện nhỏ cũng đủ khiến hai người nhớ mãi. Chỉ là, Tô Nhã đã nói chuyển trường rồi sẽ liên lạc lại, sao mãi chẳng thấy tin tức của nàng?
— Ha ha, quên đi là tốt.
Trương Tân cười.
— Tao cảm thấy Mộng Nghiên rất tốt, nhất định không kém gì bạn gái cũ của mày.
Dương Minh gật đầu lấy lệ, người với người làm sao có thể so sánh.
Hai người ngồi ăn hơn một giờ, đến lúc phải về lớp, Trương Tân mới lảo đảo gọi người tính tiền. Hai người vốn không định uống nhiều, nhưng khi nhắc chuyện thời cấp ba lại rất hưng phấn, không tự chủ uống hơi quá.
— Không đi học nữa, đi về thôi.
Trương Tân nửa say nửa tỉnh, rõ ràng không còn tư tưởng học hành. Dương Minh cũng không muốn ở lại, cùng Trương Tân về phòng.
— Mẹ nó, hai thằng mày *** thật là!
Điền Đông Hoa nhìn Trương Tân say như chết cùng Dương Minh, khinh bỉ nói:
— Uống rượu mà không gọi tao, còn bảo tao ở lại đây một mình.
— Thật ra cũng chẳng định đi uống từ trước. Chỉ là ăn cơm trưa bình thường, nhưng không ngờ lại đâm ra thích uống, rồi uống nhiều hơn dự định.
Dương Minh giải thích, cũng hơi say nhưng rõ hơn Trương Tân nhiều. Ít nhất vẫn còn tỉnh táo.
— Lần sau đi uống rượu phải gọi tao đó.
Điền Đông Hoa nói.
Dương Minh gật đầu, đúng lúc này điện thoại của hắn vang lên.
Dương Minh rút điện thoại xem, là số lạ. Không định nghe nhưng sợ là của Lam Lăng, nên mới bắt máy:
— Alo? Tìm ai?
— Dương Minh hả? Tao là Tôn Chí Vĩ.
— Tôn Chí Vĩ? Có chuyện gì không?
Âm điệu của Dương Minh đều đều.
Dương Minh và Trần Mộng Nghiên đối diện với những khó khăn trong mối quan hệ của họ. Mặc dù Mộng Nghiên không sẵn sàng chấp nhận, nhưng cô cần thời gian để suy nghĩ và làm rõ cảm xúc của mình. Dương Minh cảm thấy lạc quan, hy vọng về việc quay lại. Những câu chuyện giữa anh và bạn bè như Trương Tân cũng phần nào phản ánh tâm lý của giới trẻ khi phải đối mặt với tình yêu và tình bạn trong giai đoạn khó khăn này.