Trương Long và Trương Vũ Lượng là họ hàng xa, vì vậy dựa vào Trương Vũ Lượng nên sống rất tốt. Nhưng uy danh của Dương Minh ở Tứ Trung này vẫn rất lớn. Hơn nữa, có Trương Vũ Lượng không ngừng nhắc nhở, tuyệt đối không được chọc vào Dương Minh. Cho nên Trương Long vẫn rất kính sợ Dương Minh. Trương Tùng là học sinh mới, lúc hắn vào thì Dương Minh đã tốt nghiệp, nên không biết Dương Minh.
"Bỏ đi, không cần."
Dương Minh xua tay nói:
"Tao ăn no rồi, không muốn ăn nữa. Sau này nói với thằng em mày, không có việc gì đừng đến làm phiền em tao. Tính em tao khá tốt, nhưng tao thì lại khác, tự mày biết mà làm."
"Vâng ạ, vâng ạ. Trương Tùng, mày mau xin lỗi Dương ca. Còn nữa, sau này không được làm phiền Dương Tiểu Ba nữa."
Trương Long quát Trương Tùng, lại có chút khó hiểu hỏi:
"Dương ca, Dương Tiểu Ba là em của anh?"
"Nói nhảm, nó họ Dương, không phải em tao, chẳng lẽ là anh mày?"
Dương Minh thấy người này không ngờ dám nghi ngờ mình, rất tức giận. Cái gì thế này? Nếu là mấy năm trước, mình đã sớm đá đít nó đi rồi.
"Vâng vâng, em chỉ hỏi thôi ạ. Trương Tùng, mày làm gì thế? Bảo mày xin lỗi, có nghe thấy không?"
Trương Long cười bồi, nói:
"Anh, em..."
Trương Tùng còn định nói gì đó đã bị Trương Long cắt ngang:
"Mau lên, mày muốn bị đánh hả?"
"Dương ca, là em sai. Về sau em sẽ không bao giờ làm phiền Dương Tiểu Ba nữa."
Trương Tùng đành phải cúi đầu nói.
"Được rồi, mày đi đi, tao không có thời gian với mày."
Dương Minh dù dễ nói chuyện, nhưng không có nghĩa hắn thích nói chuyện với mấy thằng lưu manh.
"Vậy em đi, Dương ca, có chuyện gì anh cứ gọi em."
Trương Long cung kính dẫn đám Trương Tùng rời đi.
"Anh, thằng kia là ai mà ngưu như vậy? Sao anh không đánh nó?"
Về đến bàn mình, Trương Tùng không phục hỏi:
"Anh bây giờ không phải là Lão Đại Tứ Trung sao? Hơn nữa còn có Lượng ca mà."
"Đánh hắn? Tao có thể đánh hắn thì nói làm mẹ gì. Lượng ca của mày ngưu lắm hả? Nhìn thấy hắn cũng phải ngoan ngoãn cung kính gọi một tiếng Dương ca."
Trương Long hừ lạnh một tiếng:
"Mày sau này đừng trêu chọc thằng Dương Tiểu Ba kia, nếu không tao và mày không sống yên thân đâu."
"Thật không? Hắn ngưu như vậy?"
Trương Tùng không tin lắm.
"Hừ, tao vào trước mày đã học ở trường cấp hai Hồng Kỳ nên biết không ít. Dương Minh năm đó lăn lộn bên ngoài, ở thời kỳ đỉnh cao, Lão Đại của tất cả các trường đều gọi hắn là Dương ca, không ai dám vuốt râu hùm. Mày có biết không, năm đó khi Dương Minh tốt nghiệp trường Hồng Kỳ, vào Tứ Trung, mấy tên có máu mặt trường cấp hai Hồng Kỳ chúng ta còn đặc biệt đến Tứ Trung xin chỉ thị của Dương Minh về Lão Đại tiếp theo. Có thể thấy được Dương Minh hùng mạnh đến mức nào."
Trương Long lạnh lùng nói.
"Đó không phải chuyện cũ sao. Bây giờ hắn đã tốt nghiệp rồi, còn sợ gì chứ?"
Trương Tùng vẫn khinh thường:
"Em không tin hắn còn uy danh như trước."
"Mày đừng hại chết tao. Mày không biết à? Lượng ca nói Dương Minh là bạn thân của Báo ca thành Nam. Báo ca đó là xã hội đen chính thức, là kẻ mà mấy thằng lưu manh ở trường như chúng ta còn phải kính nể."
Trương Long cảnh báo:
"Mày mà còn muốn sống thì tiếp tục trêu hắn đi."
"Ngưu thật đấy!"
Trương Tùng nghe xong rất kinh ngạc:
"Vậy chúng ta sau này đi theo Dương Minh chẳng phải ngon sao?"
"Đi theo gì mà đi theo? Mày ngu à? Xã hội đen dễ lăn lộn vậy sao? Không cẩn thận là chết đó. Chúng ta là học sinh, ở trường cứ giả vờ ta đây đi, đừng nghĩ làm mẹ gì mấy chuyện đó."
Trương Long nói:
"Đừng nghĩ tới mấy chuyện đó, chẳng có tác dụng gì đâu."
"Đại ca, anh ghê thật."
Trương Long đi rồi, Dương Tiểu Ba sùng bái nói:
"Trầm Hoa, bạn còn không mau cảm ơn đại ca? Sau này Trương Tùng không dám làm phiền bạn nữa."
"Cảm ơn đại ca."
Trầm Hoa cũng rất vui, đám học sinh đều sùng bái bạo lực. Trầm Hoa bị Trương Tùng làm phiền đến phát chán. Nàng cũng hy vọng bạn trai mình có thế lực, tìm vài người có máu mặt đe dọa Trương Tùng để hắn không dám làm phiền nữa. Nhưng đáng tiếc, Dương Tiểu Ba là người tốt, không quen biết xã hội đen, nên vẫn chưa giải quyết được chuyện này. Hôm nay thấy đại ca của Dương Tiểu Ba chỉ hai câu đã khiến Trương Tùng là Trương Long sợ đến mức chuồn mất, Trầm Hoa rất cao hứng. Nàng nghe nói Trương Long rất quen thuộc với đám xã hội ngoài trường. Chỉ còn có thể thấy rằng, đại ca của Dương Tiểu Ba còn mạnh hơn.
Kể từ đó, mình và Dương Tiểu Ba trong trường sẽ không bị ai bắt nạt nữa.
"Cần cảm ơn gì? Thằng kia chỉ là một thằng ngu, không đáng để để ý."
Dương Minh thản nhiên nói.
"Đại ca, anh không biết thằng Trương Tùng đó phiền phức đến thế nào đâu. Suốt ngày làm phiền Trầm Hoa, còn gọi điện đến nhà cô ấy."
Dương Tiểu Ba nói.
"Thằng này phải cho một trận, sau này còn làm phiền mày, gọi điện cho anh."
Dương Minh cười nói.
"Được ạ."
Dương Tiểu Ba cũng là người sùng bái bạo lực, cảm thấy đại ca mình có máu mặt khiến nó rất hưng phấn. Đại ca từ nhỏ đã là hình mẫu để nó noi theo. Bây giờ Dương Tiểu Ba càng cảm thấy đại ca vĩ đại, không chỉ giỏi học, còn mạnh mẽ ở những lĩnh vực khác. Nếu có một đại ca như vậy, sau này ở trường chẳng phải là ngưu sao?
"Đúng rồi, Tiểu Ba, mày có biết giáo viên tên Lý Huệ Hoa không?"
Dương Minh hỏi.
"Cô giáo Lý? Đại ca, anh nói là chủ nhiệm lớp bọn em?"
Dương Tiểu Ba ngạc nhiên nói:
"Đại ca, anh biết cô Lý? Nàng là chủ nhiệm lớp của chúng ta?"
Dương Minh nghe xong kinh ngạc:
"Không trùng hợp vậy sao? Năm rồi cô ấy là chủ nhiệm lớp anh."
"Thật à, đại ca?"
Dương Tiểu Ba cũng kinh ngạc.
"Đương nhiên là thật. Anh vừa mới từ Hồng Công về, mua quà tặng cô ấy. Vừa đúng lúc, lát nữa mày dẫn anh đi gặp cô ấy."
Dương Minh nói.
"Không có vấn đề gì ạ. Chỉ là đại ca, anh thật là có tâm, còn nhớ cô giáo."
Dương Tiểu Ba thở dài nói.
"Cô Lý trước đây đối xử tốt với anh, tốt hơn Ngô Trì Nhân ở cấp hai nhiều."
Dương Minh lắc đầu:
"Anh ghi nhớ suốt đời."
"Cái gì? Kẻ vô sỉ?"
Trầm Hoa nghe Dương Minh nói, kinh ngạc.
"Dát?"
Dương Minh và Dương Tiểu Ba nghe xong đều kinh ngạc, cười ha hả.
"Tiểu Ba, bạn gái em thật thú vị, còn có thể nghĩ ra. Chỉ có điều cái tên 'vô sỉ' này rất hợp với Ngô Trì Nhân."
Dương Minh cười nói:
"Thật hợp."
Dương Minh nói xong, mọi người đều cười.
"Đúng rồi, đại ca, anh có gặp ngôi sao nào ở Hồng Công không? Nghe nói ở đó rất dễ gặp."
Dương Tiểu Ba hỏi.
"Ngôi sao nào? Anh không để ý đến."
Dương Minh đáp.
"Em cũng thích đấy ạ?"
Dương Tiểu Ba hỏi.
"Đúng rồi, em rất thích Thư Nhã, ngôi sao ngọc nữ hát bài 'Bạn trai ngồi cùng bàn' và 'Tình yêu lúc nhỏ'. Lớp em nhiều người thích cô ấy hát lắm. Em và Trầm Hoa đều là fan của cô ấy."
Dương Tiểu Ba nói.
Fan? Dương Minh thầm nghĩ, ngôi sao bây giờ thích lấy biệt danh, nào là Ngọc Mễ, Lương Phấn...
Thư Nhã này Dương Minh cũng có ấn tượng, từng mua một chiếc nhẫn của cô nàng này. Nếu không có lời Trương Tùng nói ra, chắc chắn Dương Minh đã quên mất. Cái nhẫn đó vẫn còn ở chỗ Tiếu Tình, hôm nào phải xem lại.
Nghe đến bài hát của Thư Nhã, đúng là yêu sớm rồi. Còn ngọc nữ nữa chứ, yêu sớm là thế nào?
"Không thấy, anh không biết người đó."
Dương Minh lắc đầu nói.
"Đại ca, không phải chứ, sao một siêu sao như vậy mà anh cũng không biết?"
Dương Tiểu Ba vẻ không tin.
"Đại ca mày không phải là người hâm mộ ngôi sao, nên không biết. Lát về lên mạng tìm xem sao."
Dương Minh cười khổ nói.
"Ai chà, vốn đang mong anh đến Hồng Công, nhờ cô ấy ký tên."
Dương Tiểu Ba thở dài.
"Ký tên làm gì chứ?"
Dương Minh cười đáp. Trong lòng nghĩ rằng, mình mua một chiếc nhẫn đắt tiền của cô ấy, bảo cô ấy ký một cái cũng không quá đáng đúng không?
Trương Long cảnh báo Trương Tùng về uy danh của Dương Minh, khiến Trương Tùng phải xin lỗi Dương Minh sau khi nhắc nhở không nên làm phiền em gái của Dương Minh. Dương Minh, trong khi thể hiện sự dễ chịu, vẫn giữ khoảng cách với những người lưu manh. Cuộc trò chuyện giữa Dương Minh và Trương Long tiết lộ mối quan hệ với xã hội đen và sự kính trọng mà Dương Minh nhận được từ các đàn em trong trường. Trầm Hoa xem trọng sức mạnh của Dương Minh, tạo nên sự ngưỡng mộ trong lòng cô. Các nhân vật đều thảo luận về quá khứ và những kỷ niệm tại trường học, đồng thời thể hiện tương lai tươi sáng hơn.
Dương MinhTrương Vũ LượngLý Huệ HoaTrầm HoaTrương TùngTrương Long