Đúng rồi, Trần Mộng Nghiên biết tao về chưa?

Dương Minh hỏi Trương Tân.

Đương nhiên biết, vừa rồi tao đã tiết lộ cho nàng!

Trương Tân đắc ý nói.

Tại sao lại là tiết lộ? Mày không thể nói trực tiếp sao?

Trực tiếp nói bằng cách nào, nàng ta không phản ứng với tao. Trong khoảng thời gian này, Trần Mộng Nghiên chỉ thích một mình, ngay cả tao và Triệu Tư Tư cũng không nói chuyện.

Trương Tân cười khổ nói:

Vì thế tao mới dùng tuyệt chiêu!

Tuyệt chiêu gì?

Dương Minh bắt đầu có hứng thú.

Buổi sáng đi học, tao giả bộ như nghe điện thoại, sau đó cố ý đi đến gần Trần Mộng Nghiên, rồi lớn tiếng nói: "Dương Minh hả, mày ơi, mày mới về sao? Mang quà cho tao?" Giọng của tao phỏng chừng cả lớp còn nghe thấy, tao nghĩ Trần Mộng Nghiên nhất định cũng nghe được!

Trời đất!

Dương Minh cười ngất. Như vậy cũng được sao? Chẳng qua xem ra Trương Tân cũng có chút thông minh:

Vậy Trần Mộng Nghiên phản ứng thế nào?

Không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ là nhìn tao một cái rồi tiếp tục làm chuyện gì đó.

Trương Tân nói:

Chẳng qua buổi trưa, tao phát hiện ra Trần Mộng Nghiên cũng tốt hơn nhiều, trên mặt cũng khôi phục lại thần thái như xưa. Không biết gặp chuyện vui gì!

Dương Minh nghe xong nhíu mày. Buổi sáng còn đang không vui, thế mà buổi chiều đột nhiên trở nên tốt đẹp! Chẳng lẽ bởi vì tin mình trở về? Không đúng nha, cái này không hợp lý. Nếu vậy, buổi sáng Trần Mộng Nghiên phải rất cao hứng mới đúng!

Mình buổi chiều căn bản không gặp Trần Mộng Nghiên, hơn nữa theo lời Trương Tân nói, Trần Mộng Nghiên bình thường cũng không tiếp xúc với người khác. Chẳng lẽ... Dương Minh hoảng sợ. Thường thì để đối phó với những người thất tình, biện pháp tốt nhất là khai triển một đoạn tình cảm lưu luyến. Chẳng lẽ có người lợi dụng cơ hội này để vào? Nghĩ đến đây, Dương Minh vội hỏi Trương Tân:

Trương Tân, quan hệ giữa hai đứa mình thế nào?

Tốt, anh em không cần phải dùng lời để nói!

Trương Tân kỳ quái đáp, không hiểu Dương Minh muốn làm gì.

Tao giao cho mày một nhiệm vụ gian khổ, bắt đầu từ ngày mai, mày giúp tao lưu ý một chút, xem ai Trần Mộng Nghiên thường tiếp xúc.

Dương Minh không phải không tin Trần Mộng Nghiên, mà lo lắng vì hiện tại mình làm cô ấy thất vọng. Cho nên, không thể không để ý.

Cái gì? Mày kêu tao làm gián điệp?

Trương Tân cười khổ:

Mày nhìn tao đi, giống lám sao?

Một câu, đi hay không?

Dương Minh hỏi.

Tao không đi được sao!

Trương Tân gật đầu:

Để ngày mai tao đi mua cái mũ lưỡi trai!

Không cần, mày cứ như vậy là đủ rồi. Mày mà ăn mặc quái dị, lỡ bị bảo vệ xem là phần tử xấu thì phiền phức lắm!

Dương Minh vội ngăn cản.

Tao chỉ nói vậy thôi! Được rồi, mày cứ đi giúp Triệu Oánh đi, bên này cứ giao cho tao!

Dương Minh cười cười rồi không nói gì, trực tiếp đi ra ngoài.

Đến một nơi, tâm trạng của Dương Minh bỗng nhiên rung động. Quen thuộc quá cầu thang này, cánh cửa cũ hay đến.

Dương Minh nhẹ nhàng gõ cửa.

Qua nửa ngày vẫn không có ai trả lời, Dương Minh lại gõ cửa, vẫn không có phản ứng. Hay là không ai ở nhà? Dù Triệu Oánh không có, vẫn còn một cô em tên Vương Tiếu Yên gì đó.

Nghĩ đến đây, Dương Minh dùng năng lượng của mình nhìn thấu qua, bắt đầu quan sát tình hình bên trong. Quả nhiên, bên trong phòng tối đen, bất kể là phòng của Triệu Oánh hay của Vương Tiếu Yên, đều không có người.

Xem ra, các nàng thật sự không có nhà. Có vẻ như mình đã đến không đúng lúc. Bất đắc dĩ, Dương Minh đành phải rời đi. Sớm biết như vậy thì cứ đứng dưới lầu nhìn thấu lên là xong rồi, cần gì phải leo lên cầu thang làm cực?

Phong Đao, tiểu tử này tuyệt đối có vấn đề! Bằng không hắn làm sao biết chỗ của lão đại!

Hắc Thử cau mày hỏi.

Đúng vậy, hắn tìm lão đại để làm gì? Hay là hắn đã nắm giữ bí mật của tổ chức chúng ta?

Phong Đao cũng cảm thấy nghi ngờ.

Phỏng chừng là như vậy. Bằng không làm sao lần trước hắn biết rồi phá hủy kế hoạch của chúng ta?

Hắc Thử cũng gật gật đầu.

Xử lý hắn hay là bắt hắn?

Xử lý thì sợ không được, nơi này là khu dân cư, để người khác thấy thì phiền toái. Bắt rồi xem tình hình tính sau!

Được, đợi hắn xuống, chúng ta sẽ ra tay!

Hắc Thử gật đầu.

Dương Minh đang chán nản đi xuống lầu, đột nhiên dừng lại tại góc lầu hai, khóe miệng chợt cười lạnh. Hai người kia nói gì đều bị Dương Minh xem như chưa từng nghe thấy.

Không phải là người theo dõi mình từ Hong Kong sao? Sao lại chạy đến tùng gian? Dương Minh cực kỳ ấn tượng với hai người này.

Hắn tiếp tục đi xuống lầu, nhưng Hắc ThửPhong Đao vẫn chưa biết Dương Minh đã phát hiện ra, đang chuẩn bị ra tay.

Xuất hiện đi!

Khi đến cửa, đúng lúc Hắc ThửPhong Đao chuẩn bị hành động thì Dương Minh dừng chân lại, nhàn nhạt nói:

Hắc ThửPhong Đao đồng thời sửng sốt. Dương Minh phát hiện ra sao? Bọn họ không hổ là sát thủ chuyên nghiệp, hiểu đạo lý binh bất yếm trá, tự động dừng lại, không đứng ra.

Hai người đều núp ở góc khuất, không tin Dương Minh có thể nhìn thấy chúng, trừ khi ánh mắt có thể quẹo qua.

Dương Minh thấy hai người này dừng lại nhưng vẫn chưa ra, hơi nhíu mày, hừ lạnh nói:

Thằng mập và thằng có nốt ruồi đen bên phải kia, đang nói về bọn mày đó!

Hả?

Phong ĐaoHắc Thử đồng loạt trợn mắt. Dáng dấp đặc thù của hai người bị Dương Minh nói ra rõ ràng, hình như đã bị phát hiện! Nhưng không thể nào, làm sao hắn biết được?

Tuy còn nghi hoặc, nhưng Hắc ThửPhong Đao vẫn đứng dậy. Dù sao, hai người đã qua huấn luyện sát thủ, hai đánh một còn sợ gì? Dù đánh trực diện thì cũng có thể chiếm ưu thế tuyệt đối.

Tại sao mày có thể phát hiện ra chúng tao?

Hắc Thử mở miệng hỏi trước.

Hai đứa mày là ai? Theo tao làm gì? Từ Hong Kong đến Tùng Giang, không biết mệt hả?

Dương Minh không trả lời, mà hỏi ngược lại.

Mày cũng biết?

Hắc Thử sửng sốt, rồi lập tức cười:

Dù mày biết cũng chẳng sao. Bọn tao từ Tùng Giang theo mày đến Hong Kong, định giải quyết mày ở đó, nhưng không ngờ mày lại thoát được.

Mày nghĩ rằng, với những thủ đoạn này, tao không nhận ra? Còn cố ý đợi tao gần nửa giờ đây này, bọn mày rất kiên nhẫn.

Dương Minh cười nhạo.

Mày!

Sắc mặt Hắc Thử đỏ lên, không ngờ tất cả đã bị Dương Minh phát hiện hết. Hai người còn tự cho là làm tốt lắm.

Hắc Thử, đừng nhiều lời với hắn, bắt lại rồi tính tiếp!

Phong Đao lên tiếng.

Khoan đã!

Dương Minh nhíu mày hỏi:

Mày vừa nói, bọn mày theo tao từ Tùng Giang à?

Đúng vậy, chẳng phải mày rất lợi hại sao? Sao lại không biết?

Hắc Thử cũng cười nhạo.

Không, tao chỉ tò mò, bọn mày vì sao lại theo tao? Ai phái bọn mày tới?

Lần trước gặp sát thủ ở cửa nhà Phương Thiên, làm Dương Minh có chút kỳ quái. Rốt cuộc là ai muốn đối phó mình? Hiện tại, nhìn hai người này rõ ràng giống như người trước, không phải xã hội đen đơn thuần mà là sát thủ chuyên nghiệp.

Nói khác đi, theo nghĩa nào đó, bọn họ cũng giống như mình!

Tại sao bọn tao lại theo mày? Mày làm chuyện gì mà mày không biết sao? Còn hỏi bọn tao? Thật sự là buồn cười!

Phong Đao cười lạnh.

Tao làm chuyện gì?

Dương Minh cũng ngạc nhiên, mình có làm gì phạm tội với ai không? Quách Kiện Siêu? Người này đã sợ xã hội đen muốn chết rồi, không thể là người của sát thủ; còn ai nữa? Vương Chí Đào? Lưu Triệu Quân? Cũng không thể, họ chỉ là sinh viên, làm sao có thể mướn sát thủ giết người?

Mày còn giả ngu sao? Giả ngu cũng vô dụng!

Phong Đao không nói nữa, quay sang ra lệnh:

Bắt hắn!

Dương Minh dù không sợ hai người này, nhưng cảm thấy vô cùng khó hiểu: chuyện này sao lại vô cớ đến vậy? Chính mình còn không rõ mình đã làm gì, lại có người tìm đến.

Muốn biết rõ chuyện gì, nhưng hình dạng hai người trước mắt rõ ràng không có ý định nhiều lời. Được rồi, nếu họ động thủ, mình cũng không khách khí. Khi nào đánh bại chúng rồi, chắc chắn chúng sẽ nói rõ sự thật.

Phong ĐaoHắc Thử đồng loạt xông tới, một trái một phải. Hai người rất tự tin, dưới mắt họ, Dương Minh không đáng kể, một người là đủ để đối phó. Nhưng do vừa rồi Dương Minh có biểu hiện bất thường, khiến hai người cảnh giác, cũng không dám xem thường, đồng loạt tiến lên.

Tóm tắt:

Dương Minh phát hiện Trần Mộng Nghiên trở nên vui vẻ bất ngờ, khiến anh nghi ngờ có ai đó đang tiếp cận cô. Trương Tân, người bạn của Dương Minh, được giao nhiệm vụ theo dõi cô. Trong khi đó, Dương Minh chạm trán với hai sát thủ Hắc Thử và Phong Đao từ Hồng Công, những người đã theo dõi anh. Cuộc đối đầu giữa ba người đến gần, khi Dương Minh chuẩn bị sẵn sàng để bảo vệ mình và tìm hiểu lý do sau tình huống kỳ lạ này.