Dương Minh nhìn đồng hồ, còn đúng năm phút nữa là sáu giờ. Vì vậy, nghênh ngang đi đến Thiên Thượng Nhân Gian.
"Xin hỏi tiên sinh, ngài đến dùng cơm sao?"
Người lễ tân đứng trước cửa nhìn Dương Minh một cách kỳ quái. Lúc này Dương Minh mặc một bộ đồng phục học sinh, nhưng lại đi một mình, khó trách tên lễ tân này có nghi vấn.
"Nói nhảm, không đến ăn cơm thì tôi đến đây làm gì?"
Dương Minh bị hỏi nên rất khó chịu, dường như là hắn đang van cầu để được ăn cơm.
"Oh, ra thế. Xin mời ngài theo tôi."
Tên lễ tân nhìn thấy Dương Minh ăn mặc bình thường, đến mức nhìn thảm thương, dáng vẻ không giống như đến nơi này để tiêu phí. Một bữa cơm ở Thiên Thượng Nhân Gian, dù không phải là món đắt tiền, thì cũng phải hơn vài trăm ngàn.
Đi đến bàn phục vụ, Dương Minh đột nhiên nghĩ đến chuyện của mình. Đầu tiên là không thấy Vương Chí Đào đâu cả, thứ hai là bản thân lại không đem theo điện thoại. Cái này chẳng phải là rất tệ sao! Tên tiểu tử này chẳng lẽ cố ý nói dối mình?
Lễ tân nhìn thấy sắc mặt Dương Minh âm trầm bất định còn tưởng rằng thằng nhóc này đến nơi xa hoa, không đủ tiền tiêu, nên không khỏi cười trộm.
"Xin hỏi, tiên sinh, ngài rốt cuộc có dùng cơm hay không? Nếu dùng cơm thì tôi sẽ báo quản lý sắp xếp cho ngài một bàn. Còn nếu không dùng cơm, mời ngài ra ngoài. Tôi còn phải làm việc!"
Một nữ phục vụ khác thấy Dương Minh ăn mặc như quỷ nghèo, chuyện nói chuyện cũng không khách khí.
Dương Minh nghe lễ tân đâm chọt như thế, trong lòng phẫn nộ. Đối đãi khách hàng như vậy sao? Hắn muốn phản ứng, nhưng lại sợ Vương Chí Đào quả thật định chơi xỏ hắn. Đến lúc phát hỏa thật sự, sẽ bị người khác chê cười.
Dương Minh bất đắc dĩ phải dùng thái độ ôn hòa nói với cô phục vụ:
"Xin hỏi, có ai đã đặt phòng trước ở đây chưa?"
"A? Ngài là khách của Vương thiếu gia?"
Nữ phục vụ lập tức sửng sốt, vẻ mặt khinh thường khi nãy lập tức biến thành nịnh nọt:
"À da, là Dương tiên sinh sao? Sao ngài không chịu nói sớm? Xin lỗi, xin lỗi, vừa rồi phục vụ không được chu đáo, xin ngài tha thứ."
Dương Minh mặc dù không biết tại sao nhắc đến Vương Chí Đào trước mặt cô phục vụ thì thái độ của cô ấy lập tức thay đổi, trở nên tốt lành đến vậy, còn gọi hắn là Dương tiên sinh nữa chứ. Chắc chắn là do Vương Chí Đào đã căn dặn từ trước, vì vậy hắn hừ lạnh một tiếng và nói:
"Biết vậy còn không mau dẫn tôi đi?"
"Vâng vâng, Dương tiên sinh, xin mời theo tôi!"
Nữ phục vụ khom người, nghiêng thân, vươn cánh tay dẫn đường, như đang nghênh đón một nhân vật quan trọng vậy.
Xem ra, Vương Chí Đào này cũng không nói dối hắn, chẳng lẽ đã hồi tâm chuyển ý? Dương Minh cũng không hiểu nữa.
"Chào Dương tiên sinh, Vương thiếu gia đang đợi trong Tử Kim các."
Khi thang máy lên đến tầng ba, cô phục vụ chỉ vào một phòng nói.
"Ừ, tôi biết rồi. Không còn chuyện gì nữa, cô cứ đi xuống đi!"
Dương Minh phất tay, làm vẻ như một đại gia.
"Vâng vâng, vừa rồi phục vụ không được tốt, xin Dương tiên sinh đừng nói cho Vương thiếu gia biết."
Nữ phục vụ cúi đầu nói.
"Rồi rồi, lần này bỏ qua!"
Dương Minh thầm nghĩ, sao người của nơi này lại sợ Vương Chí Đào đến thế? Tên tiểu tử này rốt cuộc đang làm gì? Xem ra hắn cũng có chút thực lực.
Dương Minh đẩy cửa và bước vào, liền nhìn thấy Vương Chí Đào đang ngồi hút thuốc trên ghế sô pha.
Mẹ nó, còn tưởng có chuyện gì tốt lành, ra chẳng qua cũng chỉ là một cái ống khói giống lão tử. Dương Minh tiêu sái đi vào:
"À da, lớp trưởng đại nhân, để người đợi lâu rồi!"
Vương Chí Đào thấy Dương Minh, lập tức hớn hở đứng dậy, cầm lấy gói thuốc trên bàn trà đưa cho Dương Minh:
" Dương Minh, cậu đã đến rồi! Tôi mới vừa đến thôi. Nè, ngồi đi, hút thử đi, tôi đi kêu đồ ăn."
Sau đó, hắn cầm điếu thuốc trong tay rít một hơi rồi xoay người thả ra một làn khói.
Dương Minh liếc mắt nhìn điếu thuốc trong tay, quả nhiên là Trung Hoa! Rất là đắt tiền. Dương Minh bình thường cũng chỉ mua loại hai đồng một gói mà thôi.
Dương Minh lấy một điếu, đưa vào miệng rồi lấy bật lửa châm. Sau đó, nhân cơ hội Vương Chí Đào đi ra ngoài, nhét phân nửa gói Trung Hoa vào trong túi. Có tiện nghi mà không chiếm là ngu thì đúng hơn, nhất là tiện nghi của tên Vương Chí Đào này. Dương Minh nhìn chiếc Zippo trong tay, đang suy nghĩ nên cất vào đâu, dù sao lấy một cái cũng là của mình, lấy hai cái thì cũng vậy.
Một lát sau, Vương Chí Đào trở về, nói:
"Thức ăn đã chuẩn bị xong, sẽ mang lên ngay. Chờ một chút nhé!"
Nói xong, hắn nhìn quanh như muốn tìm gói thuốc.
"Ách… cậu muốn tìm thuốc à?"
Trong lòng Dương Minh thầm mắng, cái thằng ngu kia, không biết hút thuốc có hại hay sao! Bất quá cũng mò tay vào trong túi, kiếm mãi vẫn chẳng thấy gì.
"Không cần, không cần. Cậu cứ ngồi đó đi, tôi sẽ gọi gói khác!"
Vương Chí Đào nói rồi xoay người gọi phục vụ.
"Đi lấy giúp tôi hai gói Trung Hoa nữa."
Vương Chí Đào liếc thấy bật lửa bên cạnh đã biến mất, liền nói tiếp:
"Lấy thêm một cái bật lửa nữa luôn!"
Hắn nhìn Dương Minh khinh miệt, nghĩ thầm, kẻ nghèo thì vẫn là nghèo, người như vậy muốn theo đuổi Trần Mộng Nghiên sao? Thật sự là con cóc muốn ăn thịt thiên nga.
Đồ ăn được mang lên nhanh chóng, khiến Dương Minh hoa cả mắt. Tiểu tử Vương Chí Đào này thật giàu có, bào ngư, vi cá, tôm hùm đều đầy đủ.
" Dương Minh, ngồi đi. Nơi này chỉ có hai chúng ta, không cần khách sáo. Vừa đúng lúc tôi đói!"
Vương Chí Đào chủ động mời Dương Minh ngồi vào chỗ.
Dương Minh thấy đã gọi được món, nhưng Vương Chí Đào còn chưa mở lời, hắn thân làm khách sao có thể tùy ý nói ra.
"Ha ha, tôi cũng đang đói, không khách sáo nữa!"
Dương Minh gấp giấy càng cua rồi chén.
Vương Chí Đào tuy nói là đói, nhưng thực tế vẫn chưa đụng đũa, chỉ có một mình Dương Minh thưởng thức.
"Có rượu không?"
Dương Minh cảm thấy đồ ăn này không hợp để uống rượu.
"À da!"
Vương Chí Đào vỗ đầu:
"Cậu không nói, tôi cũng quên mất. Vậy cậu muốn uống gì? Bia hay rượu?"
Tuy miệng nói vậy, nhưng trong lòng đã rất mong chờ, đều chờ lời này của Dương Minh từ lâu.
"Bia đi!"
Dương Minh cảm thấy đồ ăn này không thích hợp để uống rượu.
"Được rồi, cậu cứ từ từ, tôi đi gọi."
Vương Chí Đào xoay người bước đi.
Sao tên này lại trở nên ân cần thế này? Còn tự đi gọi bia? Rốt cuộc hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ… không tốt đâu, chẳng lẽ tên tiểu tử này muốn chuồn, rồi để lại mình trả tiền toàn bộ? Dương Minh thầm nghĩ, đừng để nó thoát!
Dương Minh đến nhà hàng Thiên Thượng Nhân Gian với tâm trạng nóng ruột nhưng gặp phải thái độ khinh thường từ lễ tân. Sau khi nhắc đến Vương Chí Đào, thái độ của nữ phục vụ lập tức thay đổi, dẫn Dương Minh đến gặp Vương Chí Đào tại Tử Kim các. Vương Chí Đào tỏ ra hào phóng với món ăn ngon và bia. Trong lúc ăn, Dương Minh hoài nghi về mục đích của Vương Chí Đào khi thể hiện sự ân cần bất thường.