Việc kia sao rồi?
Vương Chí Đào sau khi đi đó đây xong, vô cùng thoải mái, cả người run lên, sung sướng không thể tả được, cuối cùng cũng đã được giải thoát.
"Đã xong rồi, người đã đưa đến, dùng thuốc mê, đang để trên phòng."
Trương Bưu nói.
"Có biết thân phận của cô ấy là gì không? Dù cha tôi tại Tùng Giang này cũng có chút danh tiếng, nhưng cũng đừng vì chuyện này mà bị bắt giữ."
Vương Chí Đào ngẫm lại, lo lắng nói.
"Yên tâm đi thiếu gia, đám Hầu Tử nói rằng, thấy nàng đi vào bệnh viện thăm nuôi, đưa cơm cho người ta."
Trương Bưu nói.
"Người nghĩ đi, nếu có tiền có thế, thì cũng ở phòng bệnh đặc biệt, ngày ba bữa đều được cung ứng đầy đủ, cần gì phải có người mang cơm?"
"Nhãm cứt! Năm đó mẹ của tôi cũng vào viện mổ ruột thừa, tôi cũng phải tự mình mang cơm đi vậy!"
Vương Chí Đào mắng. Có thể thấy rằng, hắn cũng có điểm khác biệt so với mấy tên công tử nhà giàu. Có phần khác so với suy nghĩ của mọi người.
"Thiếu gia, Bưu tử tôi cũng không ngu như vậy, đương nhiên là đã điều tra rõ ràng! Cô gái này đi xe buýt đến, hơn nữa nhìn cách ăn mặc có thể đoán được là người nghèo."
Trương Bưu nói.
"Ừ, vậy cũng được. Đi thôi, giúp tôi khiêng tiểu tử này với, nó to con quá, tôi khuyên một mình không nổi."
Vương Chí Đào chỉ vào Dương Minh nói.
"Tôi ở đây là để giúp thiếu gia mà."
Trương Bưu cõng Dương Minh trên vai, nhưng trong lòng thầm nghĩ: Tôi cũng đâu có khỏe vậy, sao cậu là thiếu gia làm chi.
Vài người trong nhà hàng cũng quen biết với Vương Chí Đào, rồi bắt chuyện vài câu. Vương Chí Đào cũng chỉ gật đầu cho có.
"Là cô ta sao?"
Vương Chí Đào chỉ vào cô gái đang nằm trên giường hỏi.
"Tướng tá cũng khá ngon lành, thật sự quá tốt cho thằng khốn Dương Minh này!"
Vương Chí Đào ngửi ngửi rồi nói, "Còn trinh, trên người còn có mùi thơm!"
"Sao thiếu gia không hưởng thụ trước đi? Dù sao cũng phải giao cho tiểu tử này mà!"
Trương Bưu cười dâm.
"Cút con mẹ nó đi, ông làm như cảnh sát chỉ biết ăn lương thôi sao?"
Vương Chí Đào liếc nhìn Trương Bưu. Người này rất trung thành, nhưng có điều cái đầu không xài được.
Trương Bưu không ngờ tuyệt chiêu nịnh nọt của mình bị lật tẩy, vội vàng câm miệng.
"Kêu người cởi đồ cô ta ra, chúng ta đi."
Vương Chí Đào nói xong, đi ra cửa:
"Đúng rồi, Trương Bưu, hắn uống say như vậy, liệu dùng thuốc có được hay không?"
"Thiếu gia, ngài yên tâm đi. Đây là bạn của Hầu Tử mang từ bên Nhật về, cho dù là xác chết cũng có thể cương lên mà làm!"
Trương Bưu giải thích.
Vương Chí Đào nghe xong gật đầu.
***********
Dương Minh chỉ cảm thấy khô và nóng, còn đồng chí ở dưới đã sớm…
"Nhất trụ kình thiên."
Đã xảy ra chuyện gì? Trước kia cũng có uống loại bia này, nhưng chưa từng có ham muốn mãnh liệt như vậy.
Dù Dương Minh còn là trai tân, nhưng cũng có dục vọng xác thịt. Lúc nhìn A Phiến cũng có ham muốn, nhưng không mãnh liệt như bây giờ.
Dương Minh mở mắt, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt hắn là một thân thể trắng bóng của một người con gái, rồi sau đó là khung cảnh trong phòng khách sạn!
Đã xảy ra chuyện gì?? Dương Minh trầm tư, không phải vừa nãy mình và Vương Chí Đào còn đang ngồi nhậu sao? Sao lại ở đây? Nhất định là mộng, là xuân mộng chết tiệt!
Nhưng lúc này, ánh mắt của Dương Minh lại dính chặt vào cơ thể của cô gái. Dù hắn đã chứng kiến A Phiến là một cô gái không mặc quần áo, nhưng người con gái trước mắt khác xa A Phiến một trời một vực. Cảm giác kích thích mãnh liệt đã khiến thằng nhỏ của Dương Minh căng cứng đến mức có thể.
Một cơ thể hoàn hảo, lại còn có mùi thơm nữa chứ, giống như là đang khiêu khích ý niệm tội phạm trong đầu của Dương Minh vậy.
Dù sao cũng là mộng, không phạm tội trời đánh sét gạch, Dương Minh thầm nghĩ. Chỉ là, gương mặt này có vẻ quen quen? Nhưng hắn lại tự an ủi, trong mộng thì cái gì mà chẳng quen.
Đúng! Đây là tình cảnh mà đàn ông không thể kháng cự! Dương Minh giờ như một con sói hung dữ, dùng sức đâm vào thân thể cô gái.
Cô ấy hình như cảm nhận được gì đó, nhíu mày thống khổ.
Một cảm giác ấm áp bao lấy "người anh em" làm Dương Minh dục tiên dục tử, mộng này quá chân thật rồi! Nhưng dục vọng trong lòng đã đè nát ý chí nhỏ nhoi của hắn, Dương Minh lúc này đã hoàn toàn trầm mê trên người cô gái. Bộ ngực sữa của cô bị hắn bóp bóp thành nhiều dạng...
***********
"Tốt rồi, chúng ta báo cảnh sát thôi!"
Vương Chí Đào cầm điếu thuốc trong tay, nói với Trương Bưu:
"Lát nữa chuẩn bị thêm một chiếc camera kỹ thuật số xịn, chụp lại cảnh Dương Minh bị cảnh sát còng đầu. Tôi muốn xem Trần Mộng Nghiên còn có thể kết giao với một tên tội phạm cưỡng gian hay không?"
"Thiếu gia, nếu vậy sao chúng ta không trực tiếp vào phòng chụp cho rõ?"
Hình như hắn đã quên vụ "quăng lựu đạn" bị phát hiện trước đó, giờ lại tiếp tục giở trò.
"Ngu như trâu!"
Vương Chí Đào chỉ tay vào đầu mình, nói:
"Con lạy bố, về sau bố nói chuyện làm ơn suy nghĩ động não giúp con một chút. Vào trong chụp hình, nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, nghĩ xem chúng ta có thể thoát được không? Chụp cảnh hắn bị cảnh sát bắt, chẳng qua là ngẫu nhiên chứng kiến. Nếu cứ đi vào, rõ ràng là do chúng ta bày ra."
Trương Bưu nghe vậy, vội vàng gật đầu:
"Thiếu gia nói rất đúng, nếu không có thiếu gia, suốt đời tôi chỉ làm tài xế thôi!"
Vương Chí Đào nghe vậy, cũng không biết nói gì, chỉ lắc đầu cười. Rồi lấy điện thoại ra, lắp một SIM mới vào.
"Xin chào, đây là trung tâm 110."
"Chào cô, tôi muốn báo án. Tôi là khách tại Thiên Thượng Nhân Gian. Khi tôi đi qua phòng 315, nghe trong đó có tiếng con gái giãy dụa kêu cứu và tiếng quát tháo, cùng với tiếng làm tình rên rỉ."
Vương Chí Đào nói.
"Tiên sinh, ngài xác định là có người kêu cứu?"
Người nghe điện thoại, biết đây là Thiên Thượng Nhân Gian, không khỏi hỏi thêm. Vì nơi này vốn là tụ điểm ăn chơi, bên trong phòng có gái cũng không phải là chuyện bí mật, ngay cả tiếng rên rỉ của phụ nữ cũng không dễ dàng khẳng định.
"Đúng vậy, hơn nữa tôi nghe vài người bạn nói, khách trong phòng 315 đã say khướt, khi về còn kéo theo một nữ sinh."
Vương Chí Đào châm thêm dầu vào lửa.
"Tốt, cảm ơn ngài đã cung cấp manh mối."
Người trực tổng đài lập tức cấp tốc liên lạc với cảnh sát khu vực đó. Những chú cảnh sát gần đó, nghe liên quan đến nữ sinh, liền nhận thức chuyện không đơn giản, vội vã chạy đến Thiên Thượng Nhân Gian.
Vương Chí Đào cảm thấy thoải mái sau khi thực hiện một kế hoạch bẩn thỉu. Hắn và Trương Bưu bàn luận về việc xử lý một cô gái mà họ đã dùng thuốc mê. Dương Minh, trong cơn say, tỉnh dậy và nhận ra tình cảnh nguy hiểm của mình. Vương Chí Đào có ý định báo cảnh sát để tạo ra một âm mưu khiến Dương Minh gặp rắc rối pháp lý, trong khi Trương Bưu không ngừng khuyến khích kế hoạch này.