Hắc. Thì ra chị Chỉ Vận là chị dâu.

Ngô Trung Kiệt vỗ vỗ đầu:

"Em nói mà, trai tài gái sắc, đúng rồi. Dương ca."

"Cút ngay, thằng ranh con. Không biết ai đã nói với tao, nói Lâm Chỉ Vận không hợp với tao."

Dương Minh mắng.

"Hắc hắc, đó không phải em có mắt không thấy Thái Sơn sao. Không biết Dương ca ngưu như vậy."

Ngô Trung Kiệt xấu hổ nói:

"Bây giờ em thấy chỉ có anh mới xứng với chị Chỉ Vận."

"Mẹ nó, thằng ranh này cũng biết nịnh bợ đấy nhỉ."

Dương Minh cười nói:

"Tao về đâu, còn phải về chuẩn bị."

"Được, Dương ca, anh về đi."

Ngô Trung Kiệt giữ chặt vé xem phim.

Dương Minh cười cười lắc đầu, ra khỏi nhà Ngô Trung Kiệt. Chẳng qua tiền dạy thêm hắn vẫn cầm không thiếu một xu, chuyện gì ra chuyện đó.

Tối hai tư tháng mười hai, được xưng là đêm bình an. Không biết bắt đầu từ lúc nào mà ngày lễ của người phương Tây đã du nhập vào lòng người dân Trung Quốc, giờ đi trên đường cũng có thể cảm nhận được không khí ngày này.

Chẳng qua cũng không quá trách, năm mới, chỉ có một lần trong năm. Vì vậy muốn náo nhiệt thì phải nghĩ cách tăng các ngày lễ.

Mọi người hẹn nhau tập trung trước cổng trường. Một chiếc xe của Trương Tân chắc chắn là không đủ. Cho nên Dương Minh lấy xe của Hầu Chấn Hám, chính là chiếc xe Jetta cũ kỹ đó.

Chẳng qua xe này tuy cũ, nhưng rất ngưu. Thời gian gần đây Hầu Chấn Hám đã tiếp xúc với khá nhiều nhân vật tai to mặt lớn, đều đi xe này. Chính vì vậy xe này rất ngưu ở Tùng Giang.

Dương MinhTrần Mộng Nghiên đi cùng nhau, hai người chờ bọn Trương Tân và Điền Đông Hoa ở cổng trường. Một lát sau Trương Tân lái xe chở Triệu Tư Tư đến. Nhưng thật ra Điền Đông Hoa lại chậm như rùa bò. Dương Minh gọi điện giục hai lần, hắn mới từ từ đi tới.

Chẳng qua Dương Minh kinh ngạc chính là Điền Đông Hoa không chỉ có hai người đến, mà là ba người. Thêm một người đó chính là Chu Giai Giai.

Dương Minh toát mồ hôi, đúng là sợ cái gì, cái đó đến ngay. Điền Đông Hoa này làm trò gì thế, sao lại kéo theo cả Chu Giai Giai?

Trần Mộng Nghiên thấy Chu Giai Giai, không khỏi nhíu mày. Nàng mặc dù không có ác cảm với Chu Giai Giai, nhưng trong tiềm thức lại đề phòng đối phương. Nhưng giờ thấy Chu Giai Giai đi cùng Điền Đông Hoa nên cũng không nghĩ nhiều.

Nhưng thật ra Dương Minh đã kéo Điền Đông Hoa sang bên, nhỏ giọng nói:

"Tao nói lão Điền, mày làm gì thế hả? Mày kéo Chu Giai Giai đi cùng là sao hả?"

"Ái chà, một lời khó nói hết, cũng không phải tao rủ đi mà."

Điền Đông Hoa lắc đầu cười khổ:

"Chu Giai Giai không có bạn trai, cô ấy và Vương Tuyết là bạn thân. Vương Tuyết không thể nào bỏ mặc Chu Giai Giai lại được. Vương Tuyết cho tao hai lựa chọn: một là cô ấy đi chơi với Chu Giai Giai, hai là đi cùng tao nhưng phải mang Chu Giai Giai theo. Mày bảo tao phải làm thế nào?"

"Chẳng lẽ thế này cũng được à?"

Dương Minh liếc qua Vương Tuyết, cảm thấy…”tội nghiệp” cho chính mình.

"Dương Minh à, mày đã mang thì mang luôn đi, cùng lắm lát nữa tao mời cơm, được chứ?"

Điền Đông Hoa lắc đầu nói:

"Hơn nữa, thêm một mỹ nữ càng vui hơn mà."

"Bỏ đi, mọi người đã đến rồi, cũng không thể đuổi về được, đúng không?"

Dương Minh cười khổ:

"Đi thôi, mày ngồi xe tao hay xe Trương Tân?"

"Nói nhảm, xe cũ nát của mày, tao chẳng thèm ngồi."

Điền Đông Hoa khinh bỉ nhìn chiếc xe Jetta của Dương Minh, kéo Vương Tuyết đến xe Trương Tân.

"Giai Giai, xin lỗi, bạn chỉ có thể ngồi xe Dương Minh thôi, hay chúng ta đổi chỗ?"

Vương Tuyết cố ý nói như vậy, nhưng thực ra trong lòng rõ rằng Chu Giai Giai đang mong muốn được đi cùng Dương Minh.

"Không cần, mình ngồi xe Dương Minh cũng được."

Chu Giai Giai cười nói.

"Hắc hắc."

Điền Đông Hoa lúc này mới nhớ ra còn có Chu Giai Giai, có chút xấu hổ cười hai tiếng, nói:

"Hay là bạn ngồi xe Trương Tân, còn mình với Vương Tuyết đi xe Dương Minh."

"Không cần."

Chu Giai Giai cười nói:

"Không sao đâu."

Chuyện này, ngay cả nữ chính Trần Mộng Nghiên cũng không nghi ngờ nàng. Chỉ là Dương Minh cảm thấy có chút không đúng, nhưng không rõ phần nào.

Chu Giai Giai lên xe, Dương Minh khởi động, xe phát ra tiếng nổ vang như tiếng trực thăng:

"Chết rồi, Dương Minh, xe này của anh còn chạy được à?"

Trần Mộng Nghiên sợ hãi nhìn Dương Minh.

"Không sao, mượn đi tạm thôi mà."

Dương Minh cười an ủi:

"Xe này lúc khởi động thế là bình thường, các tính năng khác không sao đâu."

"Xin lỗi, Vương Tuyết cứ kéo mình đi cùng, mình ở phòng một mình cũng buồn, nên không từ chối, làm mọi người phiền rồi."

Chu Giai Giai xin lỗi.

"Đừng nói thế, có gì mà phiền. Cùng đi cho vui."

Người ta đã nói vậy, Trần Mộng Nghiên cũng không còn lời lẽ gì để nói. Huống hồ người ta là bạn thân của Điền Đông Hoa, cũng không thể tùy tiện đắc tội. Ít nhất phải suy nghĩ đến mối quan hệ giữa Dương MinhĐiền Đông Hoa chứ?

"Ha ha, Mộng Nghiên, bạn rất đẹp. Dương Minh có được bạn, đúng là quá may mắn."

Chu Giai Giai khen.

"Gì mà may mắn. Hì hì, bạn đừng nhìn anh chàng này thành thật quá, thực ra rất háo sắc."

Trần Mộng Nghiên ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng rất vui, cũng có chút cảm mến Chu Giai Giai:

"Đúng vậy, Dương Minh hồi học cấp hai thế nào?"

"Cấp hai. Dương Minh khi đó học rất giỏi, còn đứng thứ hai trong kỳ thi toán quốc gia nữa đấy."

Chu Giai Giai kể:

"Chỉ là lúc đó Dương Minh trắng hơn bây giờ nhiều."

Dương Minh nghe vậy, toát mồ hôi. Bà cô này, cái gì mà trắng trẻo? Sao lại giống… một thằng *** vậy chứ?

"Thật à? Dương Minh hồi cấp hai còn đứng thứ hai trong kỳ thi toán quốc gia?"

Trần Mộng Nghiên sững sờ, không ngờ Dương Minh còn có chuyện như vậy.

"Sao vậy? Bạn không biết à?"

Chu Giai Giai kinh ngạc, tưởng rằng Trần Mộng Nghiên đã rõ về quá khứ của Dương Minh.

"Không biết, từ khi biết anh ấy, mình không nghe anh ấy kể chuyện cũ. Lúc đó anh ấy suốt ngày trốn học, thi lần nào cũng đội sổ."

Trần Mộng Nghiên bề ngoài không biểu hiện gì khác thường, nhưng trong lòng có chút không thoải mái. Dương Minh không nói về quá khứ của mình, trong khi cô là bạn gái, là người bạn thân nhất của hắn. Dù sao hắn cũng nên chia sẻ với mình chứ.

Nên cô quyết định tìm cơ hội hỏi.

"Hì hì, chỉ có thể thấy là Dương Minh rất yêu bạn. Nếu không, làm sao anh ấy thay đổi nhiều như vậy vì bạn chứ."

Chu Giai Giai mỉm cười:

"Bạn rất hạnh phúc."

"Ừ."

Trần Mộng Nghiên đỏ mặt gật đầu, trong lòng đề phòng Chu Giai Giai giảm đi nhiều.

Tính cách của con gái đều như vậy, thích người khác khen. Dù cô không thích hư danh, nhưng lời khen dễ nghe ai cũng thích, đặc biệt là những cô gái ghen tị với hạnh phúc của mình.

"Vì vậy, bạn phải trân trọng đó."

Chu Giai Giai đột nhiên nửa đùa nửa thật:

"Nếu có ngày bạn bỏ rơi Dương Minh, nhất định phải nói với mình. Mình bây giờ thấy Dương Minh là bạn trai rất tốt đó."

"Ha ha, nhất định rồi."

Trần Mộng Nghiên cười ngoài mặt, nhưng trong lòng nghĩ:

"Mình sẽ không để ngày đó xảy ra. Cô đừng hy vọng."

Mặc dù cô nghĩ Chu Giai Giai chỉ đùa, nhưng trong lòng vẫn thấy có chút căng thẳng.

"Chỉ đùa chút thôi mà."

Chu Giai Giai cười:

"Chẳng qua có khi còn thành thật thì sao."

"Hì hì."

Trần Mộng Nghiên chủ động chuyển đề tài:

"Đúng rồi, thời còn cấp hai, Dương Minh có bạn gái không?"

"Cấp hai."

Chu Giai Giai nghe vậy, biết rằng cô còn chưa biết chuyện Tô Nhã, nên còn không muốn nói rõ. Nếu trả lời, e rằng Dương Minh sẽ mất hứng. Hơn nữa, nếu cô bị hỏi vì sao chia tay, nhất định sẽ dính dáng đến mình, điều đó cô không muốn. Nên cô ấp úng đáp:

"Mình hồi đó chỉ chúi đầu vào học, chẳng quan tâm mấy chuyện này. Hay là bạn hỏi Dương Minh đi."

"Thế à?"

Trần Mộng Nghiên hơi thất vọng, nhưng cảm thấy Chu Giai Giai cũng có lý. Hồi cấp hai, cô cũng chỉ chăm chăm học, chẳng để ý chuyện gì khác.

Dương Minh nghe hai người trò chuyện trong lòng không khỏi căng thẳng. Hai người này đừng dọa mình quá, Trần Mộng Nghiên là tiểu dấm chua đó, để nàng phát hiện ra chuyện gì là chẳng yên ổn đâu.

Nhưng Chu Giai Giai rất thông minh, Dương Minh ở bên cạnh không khỏi thầm gật đầu. Cô nàng biết cách lấy lòng người khác, chỉ trong chốc lát đã trò chuyện rất vui vẻ với Trần Mộng Nghiên.

Thấy Chu Giai Giai không nói những điều không nên, Dương Minh cũng yên tâm hơn.

Tóm tắt:

Mối quan hệ giữa Dương Minh và những người bạn bắt đầu được thử thách khi một buổi hẹn hò có sự xuất hiện không mong muốn của Chu Giai Giai. Qua những cuộc trò chuyện, sự ghen tuông từ Trần Mộng Nghiên diễn ra khi khám phá về quá khứ của Dương Minh. Cuộc hội ngộ diễn ra giữa những người bạn và nổi bật là những cảm xúc phức tạp ẩn sâu trong mỗi nhân vật, dẫn đến nhiều tình huống dở khóc dở cười.