Trần Phi đi vào phòng thẩm vấn, liền ngửi thấy mùi bia nồng nặc. Ông lắc đầu, người ta nói rượu là chất độc, uống vào dễ gây loạn tính, xem ra cũng không sai.
"Cho hắn uống thuốc tỉnh rượu!"
Trần Phi nói với người cảnh sát mang Dương Minh vào.
Thật ra thì… Dương Minh đã tỉnh rồi, nhưng chỉ là không biết nên mở miệng thế nào. Trải qua vài giờ, rồi đột nhiên tỉnh dậy, cứ ngỡ đang nằm mơ. Nên Dương Minh cũng không chắc cái nào thật, cái nào giả.
Dương Minh tiếp lấy ly trà giải rượu của cảnh sát rồi từ từ uống một ngụm, sau đó mới mở miệng nói:
"Đội trưởng Trần, tôi bị người khác hãm hại!"
"Cậu nói cái gì? Bị người khác hãm hại? Rốt cuộc là như thế nào?"
Trần Phi sửng sốt, nghe Dương Minh nói vậy, lập tức ý thức được tính chất nghiêm trọng của vụ việc. Nói thật, hắn cũng không muốn nhìn thấy Dương Minh trở thành một tên tội phạm cưỡng gian.
"Đội trưởng Trần, chuyện là thế này. Tôi và một người bạn học đi đến Thiên Thượng Nhân Gian dùng cơm, sau đó chúng tôi đã uống khá nhiều, rồi tôi xỉn quá không biết gì. Một lúc sau, tôi cảm thấy thân thể nóng rực, rồi mở mắt ra, nhìn thấy một cô gái không mặc gì nằm bên cạnh, làm tôi lúc đó còn tưởng là đang nằm mơ."
Dương Minh kể.
"Nằm mơ? Nằm mơ cũng không thể tùy tiện quan hệ với người khác. Chẳng lẽ năng lực kiểm soát của cậu kém vậy sao?"
Trần Phi lắc đầu nói. Nghe Dương Minh kể, ông cũng đã phần nào hình dung được câu chuyện. Dù Dương Minh có khả năng là người bị hại, nhưng cưỡng gian cô gái đã cấu thành tội rồi.
"Tôi cũng không biết. Đội trưởng Trần, tôi không dối gạt ông, lúc đó tôi có cảm giác như là ăn trúng xuân dược, không thể khống chế được cơ thể!"
Dương Minh ngượng ngùng nói.
"Tiểu Trương, anh kiểm tra nước tiểu của nó!"
Trần Phi nghe Dương Minh nói là ăn trúng xuân dược, lập tức nghĩ đến việc gì đó, nói với người cảnh sát bên cạnh.
"Vâng."
Người cảnh sát đứng dậy, sau đó lấy một cái chén đưa cho Dương Minh.
"Làm gì?"
Dương Minh sửng sốt.
"Đi tiểu?"
Trần Phi nói:
"Vừa rồi cậu nói tôi mới nghĩ đến. Tôi hoài nghi cậu bị người bạn học kia cho ăn trúng loại tình dược gì đó!"
"Cái này… tôi đi vào trong đây?"
Dương Minh nhìn cái chén một cách bối rối.
"Đều là đàn ông cả, cậu sợ cái gì!"
Trần Phi cười nói.
"Được!"
Dương Minh biết Trần Phi muốn tốt cho mình, không do dự, nhanh chóng cởi quần xuống rồi bắt đầu đi tiểu vào trong chén.
"Trần đội trưởng, người con gái kia đã khai xong khẩu cung."
Cửa phòng thẩm vấn đột nhiên mở ra, Hạ Tuyết kẹp một bộ hồ sơ bước vào. Đúng lúc nhìn thấy vòi cứu hỏa đang phun nước của Dương Minh, cô sững người, hét lớn:
"Lưu manh!"
Dương Minh vốn đã bị nàng xông vào làm giật mình, nghe nàng hét một tiếng, cả tay run run, nước tiểu vây ra ngoài hơn phân nửa.
"Hạ Tuyết! Nói với cô bao nhiêu lần rồi! Muốn vào thì phải gõ cửa."
Trần Phi trách cứ.
"Còn lưu manh? Theo lý luận của cô, cô xông vào trong phòng vệ sinh nam rồi còn nói người khác là lưu manh?"
Hạ Tuyết hung hăng trừng mắt nhìn Dương Minh. Thấy cái "đấy" của Dương Minh ở dưới "đấy" của cô, mặt cô đỏ lên. Nhưng nghĩ đến việc Dương Minh dùng cái đó để vào trong cô gái kia, nàng muốn tiến lại đá cho nó một cái.
Dương Minh vội vàng kéo quần lên, sợ bà điên này làm chuyện gì đó.
"Hạ Tuyết, cô đi kiểm tra nước tiểu của nó, rồi mang kết quả đến cho tôi!"
Trần Phi chỉ vào chén trong tay Dương Minh.
"Tôi?!"
Vẻ mặt Hạ Tuyết không tình nguyện, hơn nữa nhìn cái chén đầy nước tiểu, cô càng không muốn đụng vào. Nhưng bất đắc dĩ phải chấp hành mệnh lệnh của cấp trên.
Dương Minh cố ý đẩy chiếc chén trong tay về phía Hạ Tuyết, kết quả làm dính một ít vào tay cô.
"Ngươi…!"
Hạ Tuyết tức điên, muốn dùng cái chén đập vào mặt Dương Minh. Nhưng còn có đội trưởng ở đó, nếu làm vậy, chắc chắn sẽ bị phạt nặng.
Trong cục cảnh sát đều có cơ quan kiểm tra chuyên môn, nên kết quả xét nghiệm chỉ mất mười phút là có. Trong nước tiểu của Dương Minh thật sự có một lượng lớn tình dược, loại thường dùng bởi gái điếm Nhật Bản để kích thích quan hệ.
"Xem ra cậu thật sự bị người bạn học kia hãm hại. Hạ Tuyết, cô và Tiểu Trương lập tức đến Thiên Thượng Nhân Gian kiểm tra, lấy các bình rượu Tử Kim ở đó về xét nghiệm."
Nhưng Trần Phi đã chậm một bước, các bình rượu đã bị lấy mất, ngay cả bàn cũng đã được lau sạch sẽ, tất cả chứng cứ đều bị tiêu hủy!
"Ngay lập tức mời Vương Chí Đào về hỗ trợ điều tra!"
Trần Phi giao nhiệm vụ thứ hai cho Hạ Tuyết và Tiểu Trương.
Không lâu sau, Tiểu Trương gọi điện về báo:
"Đội trưởng, Vương Chí Đào không chịu theo tôi về!"
"Cái gì? Nó không đến? Các cậu không biết bắt nó sao?"
Trần Phi hỏi lại.
"Người nhà Vương Chí Đào đang cùng vài vị lãnh đạo dùng cơm. Vương Chí Đào nói, có việc gì cứ tìm luật sư của hắn, vì quấy rối bữa ăn của họ, tôi còn bị mắng một trận."
Tiểu Trương rầu rĩ nói.
"Được rồi, các cậu về đi."
Nghe Vương Chí Đào đột nhiên có luật sư, Trần Phi hiểu rằng chuyện này không dễ làm. Những chứng cứ bất lợi đã bị Vương Chí Đào tiêu hủy rồi. Nếu hắn không thừa nhận, Trần Phi cũng không có cách bắt giữ.
Hơn nữa, lại còn dùng cơm với lãnh đạo, chuyện này chắc chắn gia đình Vương Chí Đào không đồng ý. Cha mẹ hắn đều là những người có máu mặt tại Tùng Giang. Không nói là không có chứng cứ, dù có thì cũng chẳng ghê gớm gì, chỉ tốn chút tiền là xong.
Dù hắn có thừa nhận đã cho Dương Minh ăn xuân dược hay không, thì chuyện phát sinh sau đó cũng là trách nhiệm của Dương Minh!
Trần Phi lắc đầu, cầm bản ghi chép khẩu cung của Hạ Tuyết.
Người bị hại là Lâm Chỉ Vận, mười tám tuổi, là học sinh cấp ba của Trường Trung cấp Sư phạm Tùng Giang. Khi đi phát cơm thì bị người khác dùng khăn làm cho bất tỉnh. Khi tỉnh dậy đã bị Dương Minh xâm phạm!
Dương Minh tỉnh dậy trong phòng thẩm vấn, hoang mang sau khi uống say và phát hiện mình bị tình nghi xâm hại Lâm Chỉ Vận. Anh khẳng định mình bị người khác hãm hại và cho rằng mình đã ăn phải tình dược. Trần Phi, đội trưởng thẩm vấn, nghi ngờ về sự thật và quyết định kiểm tra nước tiểu của Dương Minh. Kết quả cho thấy có chứa tình dược. Tuy nhiên, những chứng cứ quan trọng đã bị hủy hoại, khiến việc điều tra trở nên khó khăn.