Dương Minh thấy không vấn đề gì:

"Kệ nó, không đòi tiền tổn hại tinh thần của bọn họ là may lắm rồi, việc gì phải để ý tấm ga trải giường." "Không phải, cái này... mình..."

Ý của Chu Giai Giai chính là chuyện xấu hổ như vậy. Chẳng qua nghĩ đến mình và Dương Minh đều biết, vậy là đủ rồi.

"Được rồi, bạn nghỉ lát đi. Mình phải đi lấy thuốc cảm lạnh, bạn đừng bị lạnh đó."

Dương Minh thở dài một hơi, phát hiện mình có phải quá tốt với Chu Giai Giai không? Ai, bỏ đi, ai bảo mình là người tốt chứ.

Không lâu sau, ngoài cửa có tiếng cốc cốc. Dương Minh ra mở cửa, thì ra là những thứ mình gọi đã được mang tới.

"Chào quý khách, tôi ở cửa hàng quần áo khu nghỉ dưỡng, đây là quần lótthuốc cảm lạnh mà anh muốn."

Một nam nhân viên phục vụ mở ba lô trên lưng ra, lấy các thứ trong đó ra:

"Quần lót có hai loại, một loại chất lượng tốt, một loại bình thường. Anh muốn loại nào?"

"Loại tốt đi."

Dương Minh thầm nghĩ, mình dù có ghét Chu Giai Giai thì cũng không nên mua đồ lót kém chất lượng cho cô ta.

"Vâng, còn có chỗ chúng tôi còn cung cấp bao cao su, thuốc tránh thai khẩn cấp. Anh xem có cần hay không?"

Nhân viên phục vụ cười nói.

Dương Minh toát mồ hôi:

"Tôi lấy mấy thứ này làm gì?"

"Ách vậy thuốc Viagra? Có cần Viagra không?"

Nhân viên phục vụ chưa từ bỏ ý định quảng cáo.

Dương Minh nghe xong tức giận:

"Mẹ nó, mày nghĩ lão tử bị liệt dương à?"

"Không phải, không phải. Xin lỗi anh, tổng cộng năm mươi sáu đồng, lấy anh năm mươi đồng."

Nhân viên phục vụ không dám lắm miệng nữa.

Dương Minh móc tờ năm mươi đồng ra đưa trả, sau đó mặt lạnh lùng đóng cửa lại.

Chu Giai Giai ở trong phòng nghe rõ mọi chuyện bên ngoài. Khi nàng nghe thấy

"Bao cao su"

"Thuốc tránh thai khẩn cấp"

mặt nóng ran. Chẳng qua nàng biết Dương Minh không thể nào mua được. Nghĩ đến đây, Chu Giai Giai khẽ thở dài một hơi. Dương Minh lúc nào mới có thể dùng mấy thứ đó với mình?

Thấy Dương Minh đi vào, Chu Giai Giai vội vàng giả vờ không có chuyện gì, nhỏ giọng nói:

"Ai đến vậy? Mang thuốc đến à?"

"Ừ."

Dương Minh gật đầu, tiện tay cầm lấy phích nước trên bàn, bên trong có nước nóng. Vì vậy, Dương Minh rót cho Chu Giai Giai một cốc, rồi đưa tới:

"Uống chút thuốc đi, không bị cảm đó."

"Ừ. Cảm ơn."

Chu Giai Giai bây giờ rất cảm động. Lúc mình bị bệnh, Dương Minh có thể ở bên chăm sóc cho mình. Đây là điều mà nàng có nằm mơ cũng không thấy.

Dương Minh lại không cảm thấy gì. Cho dù là bạn học bình thường, có bị bệnh mình cũng không thể bỏ mặc. Cầm lấy cốc nước mà Chu Giai Giai đưa lại, Dương Minh đặt lên bàn.

"Đây là quần lót của bạn, lát nữa tìm cơ hội thay đi."

Dương Minh đưa quần lót cho Chu Giai Giai rồi nói:

"Có cần mình tránh đi một chút không?"

"Không cần."

Chu Giai Giai chu môi, ra vẻ ủy khuất nói:

"Vừa nãy đã thấy hết rồi, cần gì phải tránh nữa?"

Dương Minh có chút xấu hổ, vừa nãy là tình hình khẩn cấp mà. Nếu không bây giờ cô nhấc chăn lên cho tôi nhìn lại đi? Chẳng qua lời này Dương Minh không thể nói ra miệng. Hơn nữa, nếu muốn nhìn, còn phải vén chăn lên sao?

"Dương Minh cũng uống thuốc đi."

Chu Giai Giai đưa thuốc cảm cho Dương Minh:

"Nước đó đúng là rất lạnh, lạnh đột ngột rất dễ bị bệnh."

Dương Minh vừa nghĩ nghĩ cũng đúng, cuối năm rồi, có rất nhiều chuyện, nếu bị cảm thì thật là phiền phức. Vì vậy, hắn gật đầu, cầm lấy vỉ thuốc, lấy một viên, rồi cầm cốc nước. Hơi do dự một chút, hắn định vào toilet rửa. Bởi vì dù sao chén này Chu Giai Giai vừa uống. Nhưng lại nghĩ đến mình và Chu Giai Giai đã hôn nhau, còn để ý đến chuyện nhỏ nhặt này làm gì. Vì vậy, cầm lấy cốc uống nước, uống thuốc.

Chu Giai Giai rất thông minh, tự nhiên nhận ra vẻ do dự của Dương Minh. Chỉ có điều Dương Minh có thể dùng cốc nàng đã uống, uống chỗ nước còn lại, điều này làm Chu Giai Giai rất vui.

"Được rồi, bạn nghỉ đi, đặc biệt là trong thời kỳ mẫn cảm, lại bị lạnh, đừng để nhiễm bệnh."

Dương Minh dặn dò Chu Giai Giai hai câu, rồi lên ghế ngồi nghỉ.

Chu Giai Giai mấy lần muốn mở miệng bảo Dương Minh lên giường, nhưng nghĩ đến việc mình không mặc quần dưới, bên dưới lại toàn máu, nên bỏ đi ý định đó, nàng ngủ thiếp đi trong ý nghĩ hạnh phúc.

Theo lý thuyết, phòng đôi này ngủ sẽ không ngon, nhưng Chu Giai Giai lại ngủ rất ngon, rất yên tâm. Bởi vì bên cạnh nàng là Dương Minh.

Sáng sớm hôm sau, nhân viên phục vụ mang quần áo đã giặt khô lên. Dương Minh cầm lấy, kiểm tra một lượt, thấy không có vấn đề gì mới mang vào, để lên giường rồi đi vào toilet rửa mặt.

Không lâu sau, Chu Giai Giai cũng tỉnh dậy. Tuy nàng không e ngại Dương Minh, nhưng bản năng con gái làm Chu Giai Giai thẹn thùng. Nhân lúc Dương Minh vào toilet, nàng mặc quần lót, áo lót rồi từ từ mặc quần áo.

Đợi khi Dương Minh ra khỏi toilet, Chu Giai Giai đã mặc xong. Hôm nay, Chu Giai Giai trông rất xinh đẹp, không còn vẻ yếu đuối như hôm qua.

Thực ra thuốc cảm có tác dụng thật sự, nhưng quan trọng nhất là tâm trạng của Chu Giai Giai. Tối qua, nàng rất vui vẻ, ngủ rất ngon.

"Bạn cũng đi rửa mặt đi."

Dương Minh nói:

"Có lẽ sắp ăn sáng rồi."

"Ừ, được."

Chu Giai Giai ngoan ngoãn gật đầu, rồi đi vào toilet.

Dương Minh nhân lúc Chu Giai Giai vào toilet, nằm trên giường. Hôm qua ngủ trên ghế đúng là không thoải mái, nhân lúc thả lỏng người một chút.

Vừa nằm xuống chưa được bao lâu, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa. Dương Minh bất đắc dĩ đứng dậy mở cửa. Hắn vốn nghĩ là nhân viên phục vụ đến dọn phòng, không ngờ là Tôn Hạo Minh, bên cạnh còn có cả em hoa khôi kia.

" Dương Minh, đi ăn sáng thôi."

Tôn Hạo Minh vừa cười vừa nói.

"Tối, chờ chút."

Dương Minh đáp:

"Chu Giai Giai đang rửa mặt, vào trong ngồi chờ chút. Đúng rồi, sao mày tìm được phòng tao?"

"Mày tối qua không phải đã đăng ký với nhân viên phục vụ rồi sao? Tao gọi điện là biết ngay mà."

Tôn Hạo Minh cười nói:

"Bạn thân, tối qua vui chứ?"

Nói đến đêm qua, Dương Minh rất tức giận. *** đang yên ổn bị biến thành con gà ướt sũng, vừa tức vừa cười dở khóc dở cười:

"Sướng gì mà sướng, vui gì chứ? Mày nghĩ gì thế?"

"Ách... chẳng lẽ không?"

Tôn Hạo Minh vừa nói vừa liếc nhìn phòng Dương Minh. Đột nhiên, mắt hắn dừng lại trên giường, nhìn vệt máu trên ga giường, rồi kinh ngạc nhìn Dương Minh:

"Mẹ nó, không phải chứ? Còn trinh?"

"Được rồi, thằng ranh, không phải như vậy."

Dương Minh bất đắc dĩ, không thể nào nói rõ chuyện của mình với Chu Giai Giai.

"Ngưu... quá ngưu! Lần đầu tiên mà làm ra nhiều máu như vậy."

Tôn Hạo Minh giơ ngón tay cái lên khâm phục.

"Tôn Hạo Minh, không phải như mày nghĩ đâu."

Dương Minh cười khổ nói.

"Đừng nghĩ linh tinh."

"Hắc hắc, tao hiểu rồi, tao hiểu rồi. Cô gái lần đầu tiên đều xấu hổ. Tao không nói gì."

Tôn Hạo Minh cười cợt.

Lúc này, Chu Giai Giai vừa từ toilet đi ra, vừa thấy Tôn Hạo Minh nhìn vệt máu trên giường, mặt đỏ lên.

Tôn Hạo Minh thấy Chu Giai Giai ngượng ngùng, càng thêm xác nhận suy nghĩ trong lòng. Thầm nghĩ Dương Minh thực sự có biện pháp. Quả là 'ngưu'. Hai cô gái đẹp nhất lớp đều bị hắn chiếm lấy.

Dĩ nhiên, người kia chính là Tô Nhã. Năm đó, Tô Nhã và Chu Giai Giai đều là mỹ nữ số một hoặc số hai trong lớp, thậm chí trong cả trường.

"Chu Giai Giai, Tôn Hạo Minh tìm tụi mình đi ăn sáng."

Dương Minh gọi.

"Ồ."

Chu Giai Giai gật đầu, đứng bên cạnh Dương Minh, trông như một người vợ ngoan hiền.

Tôn Hạo Minh thấy vậy không khỏi thầm ganh tỵ, sao không gặp được cô gái cực phẩm như vậy chứ? Con bé hoa khôi bên cạnh rõ ràng là tình một đêm. Người ta coi thường mình rồi.

Bốn người cùng xuống lầu ăn sáng. Trên hành lang, gặp phải nhiều bạn học. Tuy nhiên, đa số là hai nữ hoặc hai nam cùng ra khỏi một phòng, ít gặp cảnh nam nữ riêng lẻ. Thường thì chẳng có cảnh dâm đãng như nhân viên phục vụ đã nói tối qua. Cô ta chắc chắn đã nghe nhầm hoặc cố tình nói quá nhằm lừa người khác.

Tóm tắt:

Dương Minh chăm sóc Chu Giai Giai khi cô bị cảm lạnh, mang đến thuốc và quần lót cho cô. Trong lúc trò chuyện, anh không thể không cảm thấy xấu hổ và nhiều suy nghĩ về mối quan hệ của họ. Tôn Hạo Minh và một cô gái khác đến tìm họ, khiến cả hai càng trở nên ngại ngùng hơn khi những hiểu lầm về mối quan hệ được giễu cợt. Mặc dù có chút căng thẳng, nhưng tình bạn lại thêm phần gắn bó qua những khoảnh khắc nhỏ này.