Anh Báo, em biết anh là người nghĩa khí, nhưng chuyện này em sẽ tự mình xử lý.

Dương Minh lắc đầu.

"Sao, xem thường lão Báo này phải không?"

Bạo Tam Lập cả giận nói.

"Sao có thể vậy chứ? Em không muốn liên lụy anh Báo. Nhà thằng Vương Chí Đào rất có thế lực. Nghe nói bố nó là chủ tịch tập đoàn Hùng Phong. Chúng ta tạm thời còn chưa đấu lại nó."

Dương Minh cố ý dùng hai chữ *tạm thời* bởi vì hắn biết, thù này đã kết, tìm Vương Chí Đào để đòi lại là chuyện sớm muộn. Nếu là trước kia, thì Dương Minh không dám nói thế. Nhưng bây giờ, Dương Minh không phải người bình thường. Tập đoàn Hùng Phong thì sao chứ? Sẽ có ngày mình mạnh hơn bọn chúng nhiều.

"Đúng vậy, là anh hiểu lầm huynh đệ. Chú mày nói đúng, tập đoàn Hùng Phong, những kẻ thấp bé như chúng ta không thể đấu lại."

Bạo Tam Lập lúc này cũng có chút thương cảm. Đám lưu manh bọn họ cảm thấy rất bất công. Cũng làm chuyện phi pháp, nhưng mình thì bị bắt giam. Trong khi những tên có tiền, thậm chí còn làm những chuyện xấu gấp trăm lần, vẫn có thể ung dung ngoài vòng pháp luật.

"Không nói chuyện này nữa, anh Báo, sao lại vào đây?"

Dương Minh không muốn tiếp tục bàn chuyện này.

"Anh… còn có thể sao chứ? Đánh nhau với người, cũng là anh em mắt mù không rõ thân phận của đối phương. Ngày đó anh và mấy anh em đi ra ngoài uống rượu. Uống nhiều quá, anh liền đi vệ sinh. Vừa đúng có một thằng cũng đi giải quyết, nhưng nơi này chỉ có một bồn cầu, hai bên tranh nhau nên anh đánh nó."

Bạo Tam Lập lập tức đáp:

"Anh vốn nghĩ rằng chuyện cứ như vậy trôi qua. Không ngờ thằng này về rồi, liền gọi thêm năm người đến, đều cầm côn cảnh sát trong tay tìm được phòng của chúng ta. Dù chỉ có ba người, chúng ta vẫn đánh mấy thằng đó nằm lăn ra đất. Sau đó, cảnh sát tới, mới biết sáu người đó đều là người của trại giam. Chúng ta là lưu manh, cảnh sát nghe bên nào có vẻ trong sạch hơn, sẽ tự nhiên nghĩ như vậy. Anh và mấy huynh đệ vì đánh người thi hành công vụ nên bị bắt giam, còn phải bồi thường tiền viện phí cho mấy thằng kia."

Dương Minh nghe xong vỗ vai Bạo Tam Lập nói:

"Mặc dù đám người đó là quan viên, nhưng chuyện này anh cũng đã sai, bị giam một thời gian rồi. Anh đừng để ý."

"Anh cũng chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ hơi khó chịu thôi. Dựa vào đâu mà mấy thằng đó lại có thể nằm trong viện hưởng thụ, còn huynh đệ chúng ta lại ngồi tù?"

Bạo Tam Lập có chút tức giận nói.

*Phì* Dương Minh gần như bật cười:

"Anh Báo, anh không đùa đó chứ? Người ta vào viện còn gọi là hưởng thụ sao?"

Bạo Tam Lập nghe vậy cũng phá lên cười hắc hắc:

"Anh mày đánh cũng nặng tay, có lẽ mấy thằng đó cũng phải nằm một thời gian."

Không lâu sau, Dương Minh đã quen thuộc với người trong phòng giam này. Thằng gày còm như cây trúc, là đàn em của Bạo Tam Lập, tên là Tề Văn Thụy, ngày đó đánh nhau cũng có phần hắn. Còn một thằng đàn em khác là Địch Lôi, bị nhốt trong phòng khác.

Thằng vì cướp giật mà vào đây, tên là Lý Đạt, đã vào đây nhiều lần rồi mà không nhớ rõ. Lý Đạt chỉ là bị tạm giam hành chính, có lẽ mấy ngày nữa sẽ được thả. Còn lão già kia, Bạo Tam Lập cũng không nhận ra rõ, chỉ nói ông ta là một người thần kinh, đã ở đây khá lâu. Nghe mọi người trong các buồng khác kể, lão già này ít nhất đã sống ở đây bảy tám năm.

Bảy tám năm? Dương Minh ngạc nhiên, nơi này sao có thể nhốt người bảy tám năm mà không xét xử? Hỏi Bạo Tam Lập cũng không rõ, chỉ nói có thể là do lịch sử để lại.

Khi Dương Minh đi vào trong phòng, thì đã xong cơm tối. Anh chọn nói chuyện với Bạo Tam Lập một lát rồi trèo lên giường ngủ.

Giữa đêm, một âm thanh như quỷ khóc sói tru làm Dương Minh giật mình tỉnh giấc.

"Trời mưa, Thiên Tình. Thiên Tình đừng quên mặc áo mưa. Tuyết rơi, Thiên Tình, Thiên Tình đừng quên mang giày cỏ."

" Ai?" Dương Minh ngồi dậy, ngẩng đầu lên thì thấy mọi người trong phòng giam đều đã tỉnh. Bạo Tam thấy Dương Minh bị đánh thức, lắc đầu cười khổ, rồi chỉ vào giường lão già kia, nhỏ giọng nói:

"Lão già đó cứ như thế, cứ nói lung tung lung tung, giữa đêm ca hát. Đây không phải lần đầu tiên."

"Không ai nói gì sao ông ta vậy?"

Dương Minh hỏi kỳ quái.

"Nghe nói lúc đầu quản giáo cũng đến đây mấy lần, nhưng thấy ông ta thần kinh không bình thường nên không đếm xỉa nữa."

Bạo Tam Lập tiếp lời:

"Ông già đó rất đáng thương, không thấy có người thân nào đến thăm ông ta."

Dương Minh thở dài, rồi nằm xuống. Lão già hát một lát rồi im lặng. Một lát sau, cả phòng giam truyền đến tiếng thở đều đều.

Ngày hôm sau, Dương Minh cố ý chú ý lão già hơn chút. Khi không phát bệnh, lão rất giống người bình thường. Cùng bọn họ đi ăn cơm, uống nước, nhưng không nói câu nào.

"Hắc hắc, ông già, ông cầm nhiều bánh mì vậy, không sợ nghẹn chết sao? Chúng tôi ở sau ông, sợ rằng không còn để ăn."

Một thằng thanh niên tóc xanh đẩy lão già một cái, bánh mì trong tay lão rơi xuống đất.

"Ha ha ha ha ha!" Mấy thằng bên cạnh thằng tóc xanh cũng cười phá lên. Đám này đều là đám lưu manh, thường bắt nạt kẻ yếu làm niềm vui. Hai ngày trước, vì cướp ông già bán hoa quả bị cảnh sát bắt, rồi bị giam ở đây mười ngày.

Ông già đang định khom lưng nhặt bánh mì trên mặt đất, thì có tay đã nhanh chóng đoạt lấy trước mặt ông ta. Đó chính là của Dương Minh.

Dương Minh nhặt miếng bánh mì đó lên, rồi bỏ xuống dưới đất, dùng chân dẫm vài cái rồi mới đứng dậy. Một số đám lưu manh nhìn Dương Minh cảm thấy khó hiểu, vẫn còn mỉm cười cầm miếng bánh mỳ bẩn trong tay.

Dương Minh nhìn thằng tóc xanh trước mặt, một tay nắm lấy miệng hắn, nhét miếng bánh mỳ bẩn vào đó.

"Á!" Thằng tóc xanh cố gắng giãy dụa, muốn ngậm miệng lại, nhưng Dương Minh đã tăng lực, khiến thằng này chỉ còn biết trơ mắt nhìn miếng bánh mỳ bị nhét vào miệng.

"Mày sợ không? Tao sẽ cho mày." Dương Minh nói bình tĩnh, rồi dùng tay phải tọng hết miếng bánh mỳ vào trong miệng thằng tóc xanh.

"Ọe… khụ… khụ…" Thằng tóc xanh ho sù sụ, bánh mỳ nhét đầy miệng, không thể thở được, mặt tím tái.

"Con mẹ mày, muốn chết à?" Một thằng bên cạnh định phát tiết, thì bị thằng khác can lại, nhỏ giọng nói vài câu. Thằng này tức giận nhìn Dương Minh, có chút sợ hãi, rồi giúp thằng tóc xanh rời đi.

Tóm tắt:

Dương Minh và Bạo Tam Lập đang trong tù, đối diện với bạo lực và sự bất công của hệ thống. Trong khi Bạo Tam Lập cảm thấy tức giận với việc những kẻ có tiền lại dễ dàng thoát khỏi án phạt, Dương Minh bắt đầu khẳng định bản thân. Khi một tên lưu manh bắt nạt một ông già tội nghiệp, Dương Minh không ngần ngại can thiệp, thể hiện sự mạnh mẽ của mình dù trong hoàn cảnh khó khăn. Câu chuyện dẫn dắt người đọc vào những tình huống éo le trong một môi trường tàn bạo như nhà tù.