Thì ra là như vậy, chẳng qua Oánh tỷ đối với anh rất tốt.
Trần Mộng Nghiên bây giờ đã gọi Triệu Oánh là Oánh tỷ.
"Đúng thế, nếu như không có em và Oánh tỷ, anh cũng chưa chắc đỗ vào đại học."
Dương Minh hiển nhiên không thể nói vì mình có dị năng. Đối với Trần Mộng Nghiên, Dương Minh mặc dù không thể nói là không tin nàng, nhưng không thể như Tiếu Tình.
"Em còn tưởng rằng anh mượn cơ hội theo đuổi em."
Trần Mộng Nghiên cười cười.
"Trên thực tế là như vậy."
Dương Minh gật đầu.
Đến cửa nhà Dương Minh, Trần Mộng Nghiên lại sợ:
"Dương Minh, em lo lắng."
"Không sao đâu, em vừa nãy không phải còn cười sao? Hơn nữa, mẹ em cũng thích em, không ăn thịt em đâu."
Dương Minh an ủi.
"Em vẫn sợ mà."
Trần Mộng Nghiên hơi lùi về sau hai bước.
"Không sao đâu, em lâm trận bỏ chạy à."
Dương Minh cười nói.
"Nhưng mà..."
Trần Mộng Nghiên còn chưa nói xong thì nghe thấy tiếng
"cạch"
cửa bảo vệ trong nhà Dương Minh đã mở ra.
"Mộng Nghiên, cháu đã tới, sao không gõ cửa?"
Dương mẫu cười cười ra đón.
"Cháu, cháu chào bác."
Trần Mộng Nghiên thấy không thể trốn được, chỉ có thể đi tới cùng:
"Đây là áo mà cháu mua biếu hai bác."
Trần Mộng Nghiên lần đầu đến nhà, không biết nên làm như thế nào. Nàng cũng không có nhiều kinh nghiệm, cũng không biết nói gì, đành phải lấy quà ra làm bia đỡ.
"Ha ha."
Dương mẫu cười cười, cầm lấy:
"Được, bác nhận, mau vào đi."
Trần Mộng Nghiên lúc này mới cúi đầu xấu hổ vào nhà Dương Minh. Dương Phụ ngồi trên ghế, cũng đã đứng lên:
"Chào mừng, Trần Mộng Nghiên. Cháu ngồi đi."
"Cảm ơn bác."
Trần Mộng Nghiên gật đầu, nhưng chưa ngồi xuống.
"Lão Dương, đây là áo mà Mộng Nghiên mua cho hai bác."
Dương mẫu đặt quà của Trần Mộng Nghiên lên bàn.
"Tốt quá, tôi đang cần một chiếc."
Dương Phụ vui vẻ cười, cầm lấy.
Trần Mộng Nghiên thấy thái độ của bố mẹ Dương Minh với mình rất tốt, yên tâm hơn.
"Đại Minh, đi rửa hoa quả cho Mộng Nghiên đi."
Dương mẫu thấy Dương Minh đứng ngơ ngác ở một bên, vội vàng phân phó.
"Vâng."
Dương Minh gật đầu.
"Bác, không cần đâu ạ."
Trần Mộng Nghiên vội vàng nói.
"Không phiền gì đâu, bảo nó đi, chúng ta nói chuyện."
Dương mẫu nhiệt tình cầm tay Trần Mộng Nghiên.
Dương Minh xuống bếp rửa hoa quả, Dương mẫu và Trần Mộng Nghiên trò chuyện:
"Mộng Nghiên, hồi cấp ba cháu và Đại Minh rất tốt phải không?"
"Vâng."
Trần Mộng Nghiên xấu hổ gật đầu:
"Tốt ạ."
"Vậy cũng có thể coi hai đứa là thanh mai trúc mã."
Dương mẫu cười nói.
"Bố mẹ cháu biết chuyện hai đứa chưa?"
"Biết rồi ạ."
Trần Mộng Nghiên đáp.
"Bọn họ nói thế nào về chuyện của hai đứa?"
Dương mẫu hỏi.
"Bố mẹ cháu cảm thấy tốt ạ. Mai cháu và Dương Minh sẽ gặp bố mẹ cháu."
Trần Mộng Nghiên nói.
"Ồ? Ngày mai?"
Dương Minh cười nói:
"Ha ha, vậy càng tốt. Nếu không, hay là hôm nào bác và bố của Đại Minh đến gặp bố mẹ cháu để xác nhận chuyện hai đứa."
"A."
Trần Mộng Nghiên kinh ngạc, có nhanh quá không? Đã xác định rồi?
"Mẹ, mẹ nói gì thế. Bọn con mới năm nhất mà."
Dương Minh thấy Trần Mộng Nghiên kinh ngạc, vội vàng giải thích. Hắn dù đang ở trong bếp, nhưng mắt vẫn hướng ra phòng khác,
"nhìn thấy"
mẹ nói gì.
"Năm nhất thì sao, mẹ chỉ nói bố mẹ hai bên gặp nhau, không có ý gì khác."
Dương mẫu nói.
"Được rồi, trước không nói chuyện này nữa."
Dương Phụ cũng thấy Trần Mộng Nghiên và Dương Minh đang ngượng ngùng, vì thế xua tay nói:
"Đi thôi, chúng ta xuống bếp, để lại không gian riêng cho hai đứa."
"Cũng đúng, đã gần mười giờ rồi, đi nấu cơm thôi."
Dương mẫu cũng đứng lên.
"Bác, cháu xuống giúp bác."
Trần Mộng Nghiên cũng vội vàng đứng lên. Nàng cảm thấy ít nhất dâu mới phải biết xuống bếp chứ, trong các truyện chẳng phải đều như vậy sao?
"Không cần, cháu ăn diện đẹp như vậy, đừng để nhiễm mỡ và khói."
Dương mẫu xua tay cười nói:
"Cháu và Đại Minh vào phòng chơi đi."
"Cháu xuống giúp hai bác một chút, làm người giúp việc."
Trần Mộng Nghiên nói thêm.
"Được, vậy cháu giúp bác rửa rau, cái khác không cần."
Dương mẫu thấy Trần Mộng Nghiên nói thế, gật đầu đáp ứng. Trong lòng cũng rất vui. Dù trong lòng bà đã rất hài lòng về cô con dâu này, người đẹp, học giỏi, lại biết nấu ăn, như vậy rất tốt phải không?
Dương Minh một mình cảm thấy nhàm chán, đành về phòng dọn dẹp một chút. Sáng nay dậy khá vội vàng nên chưa kịp gấp chăn màn.
Gấp chăn màn xong, mở cửa sổ lấy không khí trong lành, thì thấy Trần Mộng Nghiên đi đến.
"Sao, không giúp nữa à?"
Dương Minh hỏi.
"Em cũng muốn lắm, nhưng phòng bếp quá nhỏ, chỉ có thể đứng được hai người, ba người đứng khá chật nên bác bảo em lên."
Trần Mộng Nghiên bất đắc dĩ nói.
Dương Minh gật đầu, nhà mình đã cũ, phòng bếp rất nhỏ, không giống các phòng bếp lớn hiện nay. Dương Minh định cuối năm sẽ mua nhà khác cho bố mẹ ở, nhưng bố mẹ không đồng ý. Bởi vì Dương Phụ làm việc ngay gần đây, còn chuyển đi xa sẽ không tiện. Mà ở gần đây không có chung cư mới nào để bán, đành thôi.
"Em có thể nhìn quanh một chút không?"
Trần Mộng Nghiên đi vào phòng Dương Minh, hỏi. Bởi vì nàng xem phim thì thấy trong phòng nam sinh thường có những thứ không muốn người khác thấy, ví dụ như truyện *** hay đĩa ***.
"Dĩ nhiên là được."
Dương Minh cười nói:
"Em cứ xem đi."
Dù sao trong phòng hắn cũng không có mấy thứ linh tinh đó.
"Tốt quá."
Con gái luôn thích tìm ra điểm yếu của bạn trai, Trần Mộng Nghiên đương nhiên không ngoại lệ.
"Ồ? Ai vậy?"
Trần Mộng Nghiên chỉ vào một bức ảnh nhỏ để trên giá sách, hỏi.
"Ồ."
Dương Minh ngẩng đầu nhìn thoáng qua bức ảnh mà Trần Mộng Nghiên chỉ:
"Là Tô Nhã."
"Á, Tô Nhã. thì ra cô ấy là Tô Nhã."
Trần Mộng Nghiên nhìn cô bé đáng yêu trong bức ảnh, lẩm bẩm. Từ nhỏ, Trần Mộng Nghiên đã cho mình là rất đẹp, nhưng khi thấy ảnh của Tô Nhã, không khỏi thừa nhận cô gái này tương đương hoặc còn đáng yêu hơn mình một chút.
"Cô ấy rất đẹp."
Trần Mộng Nghiên thở dài nói.
"Em không phải hỏi anh giữa em và Tô Nhã ai đẹp hơn sao, tự mình nhận xét đi."
Dương Minh cười nói.
"Sao có thể chứ, ảnh này là hồi nhỏ, không thể so sánh. Về em, anh sẽ tìm ảnh hồi cấp hai của em, đưa cho anh xem."
Trần Mộng Nghiên không chịu thua nói.
"Được."
Dương Minh gật đầu.
"Vậy anh cũng phải để ảnh của em trên giá sách, không được, phải ở đầu giường."
Trần Mộng Nghiên biết nếu bắt Dương Minh cất ảnh Tô Nhã đi, không được, nên cố gắng đòi hỏi như Tô Nhã, thậm chí hơn một chút.
"Được, không vấn đề gì. Nếu em muốn làm hình nền trên điện thoại của anh cũng được."
Dương Minh cảm thấy hơi buồn cười, nói.
"Quyết định như vậy."
Trần Mộng Nghiên nghiêm nghị nói.
"Dương Minh, anh kể cho em nghe về Tô Nhã đi."
Trần Mộng Nghiên cầm bức ảnh của Tô Nhã lên, do dự một chút rồi nói.
"Nói em sẽ không ghen chứ?"
Dương Minh nhìn Trần Mộng Nghiên, trêu chọc.
"Người ta đâu nhỏ nhen như vậy. Em chỉ muốn biết chuyện của anh."
Trần Mộng Nghiên trừng mắt nhìn Dương Minh.
"Tô Nhã, thực ra anh và cô ấy cũng không thể xem là bạn trai bạn gái, chỉ là hơi thích nhau một chút, nhưng vẫn chưa nói ra."
Dương Minh kể về chuyện của mình và Tô Nhã, Trần Mộng Nghiên nghe xong không khỏi rơi lệ.
Bản thân Trần Mộng Nghiên không thể tin nổi mình sẽ rơi lệ vì tình địch. Nhưng chuyện cũ thật sự xúc động. Dương Minh và Tô Nhã lúc đó thực sự khiến người ta cảm phục. Ngô Trì Nhân chính là kẻ xấu xa.
"Ngô Trì Nhân kia quá xấu xa, hắn còn giữ thư Tô Nhã gửi cho anh nữa."
Trần Mộng Nghiên bất bình nói.
"Được rồi, chuyện em cũng đã biết rồi, em cũng muốn kể chuyện của mình cho anh nghe."
Dương Minh hỏi.
"Em? Em có chuyện gì, anh là bạn trai đầu tiên của em."
Trần Mộng Nghiên trừng mắt nhìn Dương Minh:
"Biết rồi còn hỏi."
"Ha ha."
Dương Minh cười.
"Dương Minh, trong lòng anh còn có Tô Nhã, đúng không?"
Trần Mộng Nghiên đột nhiên hỏi.
Trần Mộng Nghiên lần đầu đến nhà Dương Minh để thăm gia đình và mang quà tặng. Cô cảm thấy hồi hộp nhưng được Dương Minh và mẹ anh đón tiếp nhiệt tình. Họ trò chuyện về quá khứ giữa Dương Minh và Tô Nhã, khiến Mộng Nghiên có cảm giác ghen tuông vì lo lắng về tình cảm của Dương Minh dành cho Tô Nhã. Cô cố gắng khẳng định vị trí của mình trong lòng Dương Minh, tỏ ra e thẹn nhưng cũng không ngần ngại thể hiện tình cảm của mình.