Hiển nhiên đây là lần đầu tiên Dương Tiểu Ba đến chỗ này, nên nhớ lại lần đầu Dương Minh đến đây, rất tò mò về nơi xa hoa này.

"Đại ca, nơi này đắt lắm nhỉ?"

Dương Tiểu Ba nhỏ giọng nói với Dương Minh.

"Ừ, hôm nào anh cho mày một vé, mày đưa Trầm Hoa tới đây chơi."

Dương Minh đáp.

"Ở đây nếu chơi cả đêm chắc mấy ngàn."

"Đắt như vậy?"

Dương Tiểu Ba không khỏi chậc lưỡi.

Ngày đó, khi Dương Minh trêu chọc Quách Kiện Siêu thì Dương Lệ và Tôn Khiết đã đi rồi, nên Dương Lệ cũng không biết Dương Minh quen biết Bạo Tam Lập. Chẳng qua Dương Minh cũng không muốn khoe khoang.

Nếu Dương Đại Sơn thích ra vẻ ta đây trước mặt người nhà, Dương Minh liền thỏa mãn lão. Bố mẹ mình không nói gì, hắn có gì phải nói.

Dương Lệ rất thành thạo cầm menu gọi món hoa quả, đồ uống, rồi giao menu cho Dương Đại Sơn.

"Mọi người chọn đi."

Dương Đại Sơn đưa menu cho Dương Tiểu Ba.

Bên trong phòng karaoke vốn cũng không có nhiều món ăn, Dương Lệ đã chọn sẵn một lần. Dương Tiểu Ba cầm menu mà không biết gọi gì, không khỏi xấu hổ.

Dương Minh nhận ra tâm tư của Dương Tiểu Ba, liền gọi vài chai bia rồi đưa cho nhân viên phục vụ.

Đến lúc hát, phần lớn là Dương Lệ hát. Dương Minh thì không có hứng thú, bố mẹ Dương Minh cũng lần đầu đến đây nên cũng không tham gia hát hò gì. Nhưng Dương Tiểu Ba vì còn nhỏ, chưa được chơi nhiều lần, nên rất hứng thú và muốn hát.

"Con đi toilet."

Dương Lệ hát một hơi dài rồi mới bỏ micro xuống. Lúc này Dương Tiểu Ba mới chọn bài.

Nhưng đợi một lúc không thấy Dương Lệ trở về, vợ Dương Đại Sơn sốt ruột:

"Đại Sơn, Lệ Lệ sao còn chưa về? Đi vệ sinh cũng không lâu như vậy chứ?"

"Đúng vậy, đã gần hai mươi phút rồi. Hay là bà đi xem thử?"

Dương Đại Sơn nhìn đồng hồ trong phòng rồi nói.

"Được."

Bà vợ vừa nói liền đứng dậy.

"Đại Minh, con và Tiểu Ba đi tìm Lệ Lệ đi."

Dương Phụ sao có thể để chị dâu phải đi một mình, nên nói với Dương Minh.

"Vâng ạ."

Dương Minh dù không có hứng thú lắm với việc tìm Dương Lệ, nhưng theo phân phó của Dương Phụ, hắn đành phải đi.

Dương MinhDương Tiểu Ba rời khỏi phòng, đi về phía phòng vệ sinh.

"Đại ca, anh hình như thường xuyên đến đây?"

Dương Tiểu Ba thấy Dương Minh rất quen thuộc đường đi lối lại trong đây, liền hỏi.

"Ừ, nhiều lần thôi."

Dương Minh gật đầu.

Trong lúc nói chuyện, hai người đi gần đến phòng vệ sinh thì nghe thấy tiếng của Dương Lệ.

"Các người biết tôi là ai không?"

Dương Lệ lớn tiếng quát.

"Tôi không cần biết cô là ai, con điếm, giẫm lên giày da của tôi, mày bồi thường đi."

Giọng của người đàn ông vang tới.

"Cái giày bẩn này mà bắt tôi đền năm nghìn sao? Tôi thấy anh muốn tiền đến điên rồi?"

Dương Lệ châm chọc.

"Không biết xấu hổ, giày của ông làm bằng da cá mập, bắt tôi đền năm nghìn đã là ít rồi đó."

Thằng đàn ông hùng hổ nói.

"Mau đi, ông còn phải đi *** gái nữa. Mày đưa tiền thì tao không nói gì, còn không thì hừ hừ."

"Dám uy hiếp tôi? Trong Bất Dạ Thiên này còn có người dám gây phiền phức cho Dương gia sao? Tôi thấy anh ngứa rồi đó!"

Dương Lệ không thèm để ý đến người này.

"Ồ, ngưu à nghe? Còn là Dương gia? Tao hình như chưa nghe nói ở Tùng Giang này có Dương gia đó? Có lẽ Dương gia nhà mày đều là ngu."

Thằng này châm chọc.

Dương Minh vốn định đứng xem náo nhiệt, không định vào giúp đỡ. Dù sao hắn biết Dương Đại Sơn có quan hệ với Bạo Tam Lập, trong Bất Dạ Thiên không có khả năng xảy ra chuyện gì. Nhưng thằng này dám nói Dương gia là ngu, Dương Minh sao có thể nhịn được.

Bước tới, tát vào mặt thằng đó:

"Mày vừa nói gì?"

"Gì?"

Thằng này sửng sốt ôm mặt, bị Dương Minh tát cho ngây người. Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Mình lừa con bé này, sao đột nhiên có một thanh niên cao to lao tới tát mình?

"Tao hỏi mày vừa nói gì?"

Dương Minh trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói.

"Tao chưa nói gì mà?"

Thằng này hơi sợ, nhìn Dương Minh cao hơn mình một cái đầu, vội vàng lui ra sau hai bước:

"Mày là... là ai?"

"Mày không phải nói Dương gia ngu sao?"

Dương Minh không muốn ra mặt cho Dương Lệ. Dù thằng này đang lừa người, nhưng chắc chắn là Dương Lệ ra vẻ trước. Vì vậy, Dương Minh chỉ đánh hắn vì hắn chửi người mà thôi.

"Tao..."

Thằng này khó hiểu:

"Tao không nói mày sao?"

"Xin lỗi, tao vừa đúng họ Dương, bố tao họ Dương, cả nhà tao họ Dương."

Dương Minh lạnh lùng nói.

"Hả?"

Thằng này chịu thua, không phải trùng hợp như vậy chứ? Lưng mình đeo cái gì thế này? Vừa mắng một câu, thì bên cạnh lập tức xuất hiện thằng họ Dương? Hơn nữa còn là người không dễ dây vào?

"Xin lỗi, tao không mắng mày, tao mắng con này."

Thằng này hiểu rõ thân phận mình, Dương Minh rõ ràng là thức sức ăn hiếp hắn.

"Phải không? Không mắng tao?"

Dương Minh hừ một tiếng:

"Ý mày là tai tao bị bệnh?"

"Không."

Thằng này định tiếp tục nhận lỗi, nhưng tối mắt sáng lên khi thấy có người đi tới. Nó không sợ nữa, bên mình có ba người, sao lại phải sợ?

"Vương Long, bên này, thằng ranh này gây sự."

hắn la lớn.

"A? Có người giúp à?"

Dương Minh bị hành động của hắn làm bật cười.

"Mày đang làm gì vậy? Mày là ai?"

Thằng tên Vương Long mồm ngậm thuốc đi tới, vừa đi vừa dùng tay kéo Dương Minh.

"Mày là ai? Có chuyện gì?"

Dương Minh căn bản không để ý, dùng tay đẩy, đẩy võ lâm lảo đảo ra sau.

"Mẹ kiếp, mày dám đẩy Vương tổng?"

Vương Long còn chưa nói gì, người bên cạnh võ lâm nhảy ra, vung quyền đánh vào Dương Minh.

"Cút con mẹ mày đi."

Dương Minh sao có thể để thằng ranh này đánh trúng mình, túm cổ áo hắn, ném ra ngoài.

"Bịch."

Một tiếng va vào tường, thằng này không nói lên lời.

"Được rồi, chúng ta nói chuyện đi. Mày vừa rồi mắng tao, còn tìm hai thằng ngu định đánh tao. Món nợ này tính thế nào?"

Dương Minh xử lý xong thằng kia, quay đầu lại trừng mắt nhìn thằng lúc đầu.

Thằng này thấy Dương Minh ghê như vậy, không khỏi sợ hãi. Trời ơi, sao thằng này tàn nhẫn quá vậy? Sớm biết thế này đã xin xỏ vài câu cho xong.

"Chuyện gì thế? Ai gây sự trong Bất Dạ Thiên?"

Dương Minh đang định tiếp tục dọa thằng này, đột nhiên nghe thấy có một nhóm người đi tới. Chúng rõ ràng là của Bất Dạ Thiên, là thủ hạ của Bạo Tam Lập.

"A, đây không phải Lý tổng sao, có chuyện gì vậy?"

Người cầm đầu biết thằng đàn ông kia, liền nói.

"Cát ca, anh đã đến rồi. Vừa đúng, mấy người bọn chúng đánh người, họ có hai nam, một nữ."

Lý tổng mới vừa nãy rất sợ nhưng thấy người của Bất Dạ Thiên tới, liền lấy lại bình tĩnh. Nhất là Cát ca, rất quen thuộc với hắn.

"Bắt mấy người bọn chúng lại."

Cát ca đương nhiên nể mặt Lý tổng, Lý tổng là khách quen ở đây, đương nhiên được thiên vị.

"Аi dám bắt con gái tôi?"

Một giọng nói vang lên.

Dương Minh hơi buồn cười, giọng này rõ ràng là của Dương Đại Sơn. Thật như thể trong giây phút cuối cùng anh hùng ra mặt.

"А? Dương ca?"

Cát ca quay đầu nhìn Dương Đại Sơn, không khỏi sửng sốt. Hắn gọi Dương Đại Sơn khác hẳn Lý tổng.

Vừa rồi chỉ khách khí gọi là Lý tổng, còn Dương Đại Sơn thì gọi là Dương ca. Dương ca là bạn của Bạo Tam Lập, vị thế phải khác.

So với Lý tổng, Cát ca càng không dám địch lại Dương Đại Sơn. Đối với Lý tổng chỉ tôn trọng, còn đối với Dương Đại Sơn mới là kính sợ. Nếu không Dương Đại Sơn nói bậy về mình với Bạo Tam Lập, thì Cát ca sẽ gặp họa lớn.

"Dương ca? Ai là Dương ca của mày? Con gái và cháu Dương ca của mày sắp bị mày bắt đi rồi đó."

Dương Đại Sơn rất ngầu, cười lạnh nói. Trông còn khá giống lão đại xã hội đen.

"Cái gì? Đây là con gái và cháu của Dương ca?"

Cát ca sửng sốt, thầm nghĩ không hay rồi, gần như gây họa. May là mình chưa ra tay, hiện giờ rút lui vẫn còn kịp.

"Lý Minh Nhật, anh biết đây là ai không? Đây là Dương ca, bạn thân của Báo ca. Nhanh nhận lỗi với Dương ca."

Tóm tắt:

Dương Tiểu Ba lần đầu đến KTV cùng gia đình, nơi đây đắt đỏ khiến cậu cảm thấy bất ngờ. Trong khi mọi người đang thưởng thức âm nhạc, Dương Lệ gặp rắc rối với một người đàn ông khi bị đe dọa vì tai nạn nhỏ. Dương Minh can thiệp để bảo vệ chị mình, dẫn đến một cuộc xung đột với những gã đe dọa. Sự xuất hiện của Dương Đại Sơn, người bạn của Bạo Tam Lập, đã kết thúc căng thẳng, khiến kẻ gây rối phải nhận ra không nên đụng vào Dương Gia.