Được rồi. Dương Minh, vậy chúng ta tìm chỗ nói chuyện chứ?
Dương Đại Sơn hỏi ý. Dương Đại Sơn vốn là người xu phụ, thấy Bạo Tam Lập tôn kính Dương Minh như vậy, cũng không dám lớn tiếng như trước nữa.
- Được ạ.
Dương Minh gật đầu:
- Gần đây cháu không quen, đi đâu bác tự chọn. Đằng trước có một quán cafe cũng được, bác thường xuyên đến đó bàn chuyện làm ăn.
Dương Đại Sơn mở xe, mở ghế lái, bảo Dương Minh đi vào trước. Việc này làm Dương Minh giật mình.
Dương Đại Sơn chưa bao giờ khép nép với mình như vậy. Dương Minh có đôi khi làm việc rất ngầu, nhưng đó là đối với kẻ thù hoặc những người ra vẻ với mình. Nghiêm khắc mà nói, Dương Đại Sơn là người như vậy. Nhưng Dương Minh không thể nào ra vẻ quá bất mãn với lão. Xét cho cùng, lão cũng là bác mình, là anh trai của bố, nên Dương Minh không thể làm gì quá quắt.
Lão thích thể hiện, thì cứ để lão làm. Có quan hệ gì với mình?
Hôm nay thấy thái độ của Dương Đại Sơn thay đổi hoàn toàn, Dương Minh đúng là không biết nói gì hơn.
Xe của Dương Đại Sơn là xe Toyota, mẫu xe năm vừa rồi. Chỉ là đây là lần đầu tiên Dương Minh đi.
- Dương Minh, bác làm ăn mấy năm nay, không để ý đến các cháu. Cháu không trách bác chứ?
Dương Đại Sơn vừa lái xe vừa nói.
- Ạ?
Dương Minh ngẩn ra, đây là bác mình sao? Sao lại nói câu lạ như vậy? Chỉ là Dương Minh chẳng có ý kiến gì. Bác cũng không phải bố hắn, không để ý, lạnh nhạt thì sao? Dương Minh chẳng thấy gì không ổn cả.
- Dương Minh, cháu cảm thấy bác rất quái phải không?
Thấy Dương Minh không nói gì, Dương Đại Sơn có chút xấu hổ cười khổ.
- Bác, cháu không muốn bình luận gì. Mỗi người đều có cách sống của riêng mình mà, đúng không?
Dương Minh lắc đầu:
- Bác làm thế nào là việc của bác, không liên quan đến cháu.
- Dương Minh, cháu quả thật vẫn còn giận bác.
Dương Đại Sơn thở dài một tiếng:
- Thực ra bác cũng là bất đắc dĩ mà.
Dương Minh không nói gì nữa, hắn cũng không muốn nói. Dù sao thái độ của họ hàng với Dương Đại Sơn cũng phản ánh nhân phẩm của lão. Dương Minh cũng không có tư cách phán xét.
- Bác, bác tìm cháu chỉ để nói chuyện này thôi sao?
Dương Minh không nhịn được, nếu chỉ nói mấy chuyện nhàm chán này, còn không bằng không nói còn hơn.
- Đến nơi rồi, chúng ta sẽ nói chuyện.
Dương Đại Sơn cười khổ.
Xe đến trước một quán cafe trông rất cổ kính. Dương Minh và Dương Đại Sơn xuống xe. Nhân viên ở cửa rõ ràng là quen mặt Dương Đại Sơn. Dương Đại Sơn không nói gì, nhân viên phục vụ liền dẫn họ đến một bàn khá yên tĩnh.
- Uống gì?
Dương Đại Sơn lấy menu từ tay nhân viên phục vụ, đưa cho Dương Minh.
- Gì cũng được ạ, nước hoa quả đi.
Dương Minh không nhìn menu, thuận miệng nói. Hắn đến đây không phải để uống mà để nói chuyện với Dương Đại Sơn.
- Uống chanh tươi được không ạ?
Nhân viên phục vụ hỏi.
Dương Minh gật đầu. Dương Đại Sơn gọi một cốc cafe. Nhân viên rời đi. Dương Minh nhìn Dương Đại Sơn, do dự một chút rồi mở miệng hỏi:
- Bác, chuyện hôm nay bác có định nói cho bố mẹ cháu biết không?
Dương Đại Sơn không phải người hay nhiều chuyện, vừa nãy tìm Dương Minh chỉ là để trút bớt cảm xúc xấu hổ trong lòng. Khi lão biết quan hệ của Dương Minh và Bạo Tam Lập, lập tức liền quên đi suy nghĩ đó.
- Chuyện gì?
Dương Minh hỏi lại một câu, ra vẻ không hiểu.
Dương Minh cười cười, hiểu ý của lão. Xem ra Dương Đại Sơn không định nói cho bố mẹ mình. Dương Minh yên tâm phần nào, vốn định dụ dỗ, uy hiếp một chút nhưng không ngờ bác lại sảng khoái như vậy.
- Được, nếu bác không muốn nhắc thì coi như cháu chưa từng hỏi.
Dương Minh nói:
- Không biết bác tìm cháu có chuyện gì?
- Dương Minh, những năm gần đây, bác thừa nhận là đã không để ý đến các cháu nhiều. Cháu có thể coi thường bác, nói bác máu lạnh, nhưng thực ra bác cũng chỉ là chấp nhất với bố cháu và chú Ba mà thôi.
Dương Đại Sơn bất đắc dĩ nói.
- Chấp nhất? Có ý gì vậy ạ?
Dương Minh có chút khó hiểu.
- Bác, có một số việc bác không cần giải thích. Cháu cũng không trách bác. Dù là bác cũng chẳng nợ gì cháu. Tốt hay xấu, không liên quan gì đến cháu.
- Không, Dương Minh, cháu nghe bác nói đã.
Dương Đại Sơn cắt ngang lời Dương Minh:
- Năm đó, bác là công nhân của nhà máy xe khách Tùng Giang. Khi đó, một quản đốc xưởng về hưu, và bác chính là đồ đệ của quản đốc đó. Về kinh nghiệm, thì vị trí đó có thể là của bác. Nhưng qua nhiều lần, tên em vợ của xưởng trưởng đã đoạt lấy vị trí của bác.
- Lúc ấy, bác chán nản, muốn rời khỏi nhà máy. Nhưng bố cháu và bố Dương Tiểu Ba đều khuyên bác ở lại. Ban đầu, hai người bọn họ chỉ khuyên bác thôi. Nhưng ý bác đã quyết, muốn thử thách bản thân. Bố cháu và bố Dương Tiểu Ba rất tức giận, chỉ trích bác có chén cơm không cầm, không quan tâm đến gia đình mình. Đúng là đầu có vấn đề.
Mối quan hệ của ba anh em chúng ta cũng vì chuyện này mà trở nên căng thẳng. Sau đó, ba cháu và ba Dương Tiểu Ba bên phía em vợ đã uy hiếp bác: nếu bác từ chức, sẽ không nhận người em này nữa. Lúc đó, bác còn trẻ, nên đã tức giận nói rằng: “Nếu có một ngày thành đạt, hai người đừng đến nhờ vả tôi.”
- Bọn họ lại cười nhạo, nói bác có thể phát triển sao? Ngưu lắm, chỉ làm được những chuyện nhỏ thôi.
- Cứ vậy, bác từ chức, tự mở doanh nghiệp làm ăn. Không ngờ, bác đã làm được chút ít. Mấy năm nay, dù có quan hệ với hai người em, nhưng tình cảm anh em đã vì chuyện đó mà lạnh nhạt hơn.
- Bác là lớn trong nhà, là Lão Đại của Dương gia. Bác để hai người em xem thường, cháu biết trong lòng bác khó chịu như thế nào không? Bác cũng biết tuổi của mình không còn trẻ, không thể cứ tức giận như trẻ con nữa. Nhưng khúc mắc năm đó vẫn chưa thể giải quyết xong.
- Hả?
Dương Minh há hốc miệng, nhìn Dương Đại Sơn:
- Bác, chuyện bác nói sao cháu không biết?
- Năm chín măm, cháu còn bé quá, làm sao biết chuyện này chứ?
Dương Đại Sơn cười khổ:
- Bố cháu là người như thế nào, chắc cháu hiểu rõ. Suy nghĩ rất cổ hủ. Bác tức vì bố cháu đã xem thường bác vào năm đó, nên những năm sau này mới lạnh nhạt với mọi người.
- Chính chuyện này khiến bác dâu đã khuyên bác nhiều lần. Khi còn trẻ, chưa hiểu chuyện thì thôi, còn bây giờ, đã qua tuổi này rồi, còn chấp nhất làm gì? Có thể là bác quá hẹp hòi, nên vẫn giữ mối quan hệ căng thẳng với anh em.
- Mấy hôm trước, bác dâu lại khuyên bác một lần nữa. Bác đã hơn bốn mươi, đã qua nửa đời người, cứ giữ mãi như vậy cũng không ổn. Hôm qua, bác mới mời mọi người đến ăn cơm, chắc cháu cũng thấy thái độ của bác đã thay đổi.
Dương Minh không ngờ trong chuyện này lại có chuyện như vậy, là mình đã hiểu lầm bác? Nghĩ đến thái độ của bố mẹ đối với lão, Dương Minh cuối cùng đã hiểu tại sao bố không phản đối thái độ của Dương Đại Sơn. Thì ra còn có chuyện này.
Dương Minh hiểu rõ tính cách của Dương Phụ, cổ hủ, không thích mạo hiểm. Vì thế, năm đó, Dương Phụ chắc chắn đã có mâu thuẫn với Dương Đại Sơn. Nghĩ thế, Dương Minh không khỏi cười khổ. Thì ra chuyện không giống như mình tưởng tượng.
- Dương Minh, cháu có thể cảm thấy thái độ của Dương Lệ với cháu rất không tốt. Nhưng đó là do nó ảnh hưởng từ bác. Khi đó, nó còn bé, không biết chuyện giữa bác và bố cháu. Nghĩ rằng bác thật tâm xem thường họ hàng, nên thành kiến với cháu cũng là bình thường.
Dương Đại Sơn tiếp tục:
- Bác sẽ nói chuyện với Dương Lệ. Dương Minh, bác đã nói chuyện xưa với cháu, giờ cháu có thể chia sẻ chuyện của mình với bác không?
- Bác, có lẽ cháu đã trách oan bác. Nhưng thái độ không nghe, không hỏi của bác với nhà cháu và nhà Dương Tiểu Ba đã khiến chúng cháu nghĩ thế nào về bác? Từ nhỏ, chúng cháu đã tin rằng bác là người không có tình người.
Dương Minh bất đắc dĩ nói:
- Chuyện cũ đã khó mà kể rõ ràng. Những năm chín mươi măm, suy nghĩ của người ta rất bảo thủ. Người ta nghĩ làm kinh doanh là không kiếm được cơm ăn. Mà bố cháu năm đó cũng chỉ vì muốn tốt cho bác. Nhưng bác lại có suy nghĩ riêng của mình.
Dương Đại Sơn tìm Dương Minh để nói chuyện về mối quan hệ gia đình sau nhiều năm lạnh nhạt. Ông thừa nhận những mâu thuẫn đã xảy ra giữa ông và bố Dương Minh do những hiểu lầm trong quá khứ. Cuộc trò chuyện này làm sáng tỏ nhiều điều, giúp hai người gần gũi hơn. Dương Minh dần hiểu được vị trí và cảm xúc của Dương Đại Sơn, từ đó nhận ra góc nhìn khác về mối quan hệ của họ.