Chỉ đùa thôi mà.

Tôn Côn cười nói:

Dương Minh biết anh, tính anh vốn như vậy. Em đừng trả lời lại, đó chính là tát vào mặt anh.

– A? Cái này…

Chu Giai Giai không biết phải làm sao. Theo lý thuyết, quan hệ giữa mình và Dương Minh không quá gần, nên Tôn Côn bảo không cần tiền xe, làm Chu Giai Giai không biết nên phản ứng thế nào.

– Được rồi, Chu Giai Giai, không có gì đâu.

Dương Minh lắc đầu:

– Bạn cảm thấy không ổn thì hôm nào mời Tôn ca một bữa đi.

– Được.

Trong lòng Chu Giai Giai vừa động, thầm nghĩ nếu mình mời Tôn Côn ăn cơm, vậy Dương Minh chắc chắn phải có mặt. Nên cô nói:

– Mình mời, Tôn ca sẽ đi chứ?

– Sao lại không đi? Anh sớm muốn được uống một bữa thoải mái với Dương lão đệ.

Tôn Côn cười nói:

– Anh nhất định sẽ đi.

– Vâng, quyết định vậy trong hai ngày tới. Tôn ca, anh xem rảnh lúc nào?

Chu Giai Giai hỏi.

– Hôm nay không được, anh đến nhà chị cả ăn rồi. Anh rể mới lên chức, anh đi chúc mừng một chút.

Tôn Côn suy nghĩ một chút:

– Hay là tối mai đi? Anh trong giờ làm việc không thể uống rượu. Uống rượu thì không được lái xe.

Dương Minh, bạn rảnh lúc nào?

Chu Giai Giai thực ra muốn mời chính là Dương Minh.

Tôn Côn đã có thời gian, mình đương nhiên cũng rảnh.

Dương Minh cười nói:

– Quyết định vậy đi, tối mai. Về phần ăn uống thì do Tôn Côn quyết định.

– Mùa đông rất lạnh, hay là đi ăn đồ nướng?

Tôn Côn gật đầu:

– Hoặc là lẩu, anh biết một chỗ rất ngon.

– Được, vậy mai chúng ta hẹn thời gian. Tôn Côn, anh có số điện thoại của em rồi chứ?

Dương Minh hỏi.

– Không có, chú nói cho anh biết đi.

Tôn Côn trả lời:

– Lúc anh biết chú, chú chưa có điện thoại di động phải không?

– Đúng, lúc đó em còn đang học cấp ba.

Dương Minh cười cười, đưa số điện thoại của mình cho Tôn Côn rồi nói:

– Về phần Chu Giai Giai, em phụ trách thông báo, mai liên lạc.

– Không vấn đề gì. Hết ca, anh gọi cho chú.

Tôn Côn nói:

– Đến lúc đó anh không đi xe, chú bắt taxi hoặc đi xe buýt tới.

Sau khi xác định gặp nhau vào ngày mai, Dương MinhChu Giai Giai đều đến địa điểm cần đến, chào tạm biệt Tôn Côn. Sau đó, Dương Minh cùng Chu Giai Giai bước vào trường.

– A? Chu Giai Giai, đang kỳ nghỉ lại đến trường làm gì vậy?

Dương Minh thấy Chu Giai Giai cùng vào trường với mình, không khỏi cảm thấy kỳ quặc.

– A? Mình… mình để mấy thứ trong ký túc, nên về lấy.

Chu Giai Giai vốn định đến một chỗ gần trường rồi xuống xe. Nhưng sau đó lại không tự chủ mà cùng Dương Minh bước vào trong trường. Nàng nghĩ, đi cùng Dương Minh một đoạn, rồi sau đó đến chỗ kia. Bị Dương Minh hỏi như vậy, Chu Giai Giai có chút khẩn trương.

– Ồ, như vậy à, có cần thiết không?

Dương Minh thuận miệng hỏi. Bình thường nếu đồ không quá cần, cô sẽ không vội vã về trường để lấy như vậy.

– Ừ, rất cần.

Chu Giai Giai nói dối.

Dương Minh cũng không hỏi nhiều, mặc dù cảm thấy kỳ quái nhưng cũng chỉ hỏi lấy lệ. Chắc có lẽ vì những đồ dùng cá nhân của con gái, Chu Giai Giai không tiện nói rõ với mình.

Kết quả, Chu Giai Giai đã tránh được một lần.

Đến khu nhà dành cho cán bộ, Dương Minh chào tạm biệt Chu Giai Giai. Không rõ cô muốn đi đâu tiếp. Theo lý thuyết, ký túc xá nữ là hướng ngược lại, sao có thể đi cùng mình đến đây?

Chẳng qua, Dương Minh cũng không hỏi nhiều, coi như không biết gì, làm vẻ như mình quá nhiều chuyện.

Chu Giai Giai đang rất bực tức. Tại sao lại đi đến đây? Không phải đã nói sẽ đến ký túc sao? Dương Minh chắc không nghi ngờ chứ? Thấy Dương Minh không hỏi, cô mới yên tâm.

Đến nhà Lưu Duy Sơn, Tiếu Tình ra mở cửa, có chút trách móc:

– Sao đến muộn thế?

– Chị Tiếu Tình, đang kỳ nghỉ mà, đâu dễ bắt taxi. Lại còn giờ ăn trưa nữa chứ.

Dương Minh cười khổ nói:

– Em phải đi nhờ xe người khác rồi.

– Được rồi, vào nhà đi. Cởi áo ngoài ra, chờ một chút rồi nhé.

Sở Huệ Phương từ trong phòng đi ra, nói với Dương Minh.

– Mẹ nuôi…

Dương Minh gọi một tiếng, rồi cởi áo khoác, đưa cho Tiếu Tình.

– Đã lớn như vậy rồi còn làm phiền chị treo quần áo chứ.

Sở Huệ Phương trách:

– Chẳng qua Tình Tình nhà chúng ta vẫn trông rất trẻ, không giống chị em với Dương Minh.

– Vậy ạ?

Tiếu Tình ngẩn người, trong lòng rất vui vẻ. Nàng sợ nhất là người khác nói nàng già hơn Dương Minh. Bây giờ nghe Sở Huệ Phương nói vậy, tự nhiên cảm thấy vui hơn.

– Không giống chị em thì giống gì ạ?

Dương Minh thuận miệng hỏi.

– Giống đôi tình nhân.

Sở Huệ Phương cười nói.

– Gì cơ?

Dương MinhTiếu Tình đều giật mình kêu lên, đứng ngây ra đó. Chẳng lẽ Sở Huệ Phương nhìn ra điểm gì?

– Vẻ mặt hai đứa là thế nào vậy? Có đến mức như vậy không?

Sở Huệ Phương lại hiểu lầm. Bà tưởng rằng lời mình nói khiến hai đứa giật mình, nên giải thích:

– Mẹ chỉ đùa chút thôi. Nhìn hai đứa kìa. Sao, mẹ đùa chút không được à?

– Không, không ạ.

Dương Minh phản ứng trước tiên. Thì ra đây chỉ là Sở Huệ Phương vô tình nói ra, còn Dương Minh lúc này mới yên tâm.

– Mẹ nuôi, mẹ cứ nói đi. Không có chuyện gì đâu.

– Mẹ, mẹ nói gì thế?

Chỉ có điều, Tiếu Tình là con gái, có chút xấu hổ, nắm lấy tay Sở Huệ Phương làm nũng.

– Khụ khụ…

Sở Huệ Phương ho khan một tiếng:

– Cái này không có gì không thể nói. Hai đứa không phải chị em ruột mà. Mẹ thấy hai đứa rất xứng đôi. Ai ngờ Dương Minh đã có bạn gái, nếu không hai đứa đúng là trời sinh rồi.

– Bà xã, bà nói gì vậy?

Lưu Duy Sơn từ trong thư phòng đi ra:

– Đã lớn vậy rồi mà còn không đứng đắn, sao lại trêu đùa nhỏ thế?

– Tôi chỉ nghĩ gì nói đó thôi. Trong nhà không có ai ngoài, có gì phải lo lắng.

Sở Huệ Phương cau mày nói.

– Được rồi, đi ăn cơm nào. Đại Minh, Tình Tình, hai con đừng nghe mẹ nuôi nói vậy.

Lưu Duy Sơn vẫy tay, cười nói.

Dương MinhTiếu Tình đều thở dài một hơi. Hai người đúng là sợ Sở Huệ Phương cứ lải nhải mãi về chuyện này, không khéo phát hiện sơ hở.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều thấy vẻ lo lắng, không khỏi cười cười.

Trong lúc ăn cơm, Sở Huệ Phương lại nói:

– Tình Tình, bây giờ là năm 2009, con thêm một tuổi rồi, năm nay đã ba mươi mốt rồi còn gì?

– Vâng.

Tiếu Tình thở dài một tiếng. Nàng biết Sở Huệ Phương muốn nói gì. Cũng chỉ đành nhẹ giọng đáp:

– Con gái ba mươi rồi bắt đầu già rồi. Mẹ nghĩ con có nên tìm một người bạn trai không?

Sở Huệ Phương nói:

– Con gái lớn như con, hầu hết đều đã có con rồi.

– Mẹ… con…

Mặt Tiếu Tình trở nên ảm đạm, cúi đầu.

– A? Đúng vậy.

Sở Huệ Phương kinh hãi, vội vàng giải thích:

– Tình Tình, mẹ không có ý đó.

Chuyện Tiếu Tình không thể có con, Sở Huệ Phương rõ như lòng bàn tay, nên câu nói vừa rồi đã làm cô tổn thương. Nhưng cô không quá thương tâm, chỉ hơi đau lòng một chút rồi thôi. Chuyện mình và Dương Minh vốn không thể công khai, có con hay không cũng chẳng sao.

– Mẹ, con biết rồi, không có gì đâu, mọi chuyện đã qua rồi. Hơn nữa, con không nghĩ đến chuyện kết hôn trong đời này.

Tiếu Tình lắc đầu, thản nhiên nói.

– Tình Tình, mẹ thúc giục con kết hôn là vì tốt cho con thôi.

Sở Huệ Phương nói:

– Mẹ và bố con cũng đã lớn tuổi, cũng không thể ở bên con mãi. Nếu bố mẹ đi rồi, thì chỉ còn mình con, chẳng phải rất cô đơn sao?

– Không sao đâu ạ, còn Dương Minh mà.

Tiếu Tình cười vừa nói:

Dương Minh, tương lai em không thể không cần chị chứ?

– A? Ách, sao lại thế, em sao lại không cần chị?

Dương Minh có chút ngượng ngùng. Nàng này đúng là dám nói thật. Tuy nhiên, lời này của nàng có ý gì đó chưa rõ.

– Mẹ, mẹ thấy đó, Dương Minh đã nói rồi, mẹ đừng lo lắng.

Tiếu Tình nghiêm trọng nói.

– Ai? Vậy sao được? Dương Minh là em của con, sau này Dương Minh sẽ lấy vợ, chắc chắn không có nhiều thời gian bên con.

Sở Huệ Phương thở dài.

– Được rồi, bà xã, đừng nói nữa.

Lưu Duy Sơn cắt lời Sở Huệ Phương:

– Chuyện của con cái, cứ để tụi nó quyết định. Chúng ta chỉ cần nhìn là được, không cần phải can thiệp.

Tóm tắt:

Dương Minh và Chu Giai Giai lên kế hoạch mời Tôn Côn đi ăn để tạo mối quan hệ gần gũi hơn. Trong khi chuẩn bị, giữa họ có những giây phút giao tiếp thú vị và đôi chút e ngại. Sau đó, Dương Minh và Chu Giai Giai đi vào trường, nơi mà một cuộc trò chuyện không mong muốn giữa các nhân vật diễn ra, đặc biệt là khi Sở Huệ Phương trêu đùa về quan hệ giữa Dương Minh và Tiếu Tình, gây ra không ít lúng túng cho cả hai.