Sao thế?
Dương Minh làm mặt vô tội nhìn Tôn Khiết.
— Cậu còn dám nói? Ai cho cậu rút tay ra?
Tôn Khiết trừng mắt nhìn Dương Minh, tức giận nói:
— Đưa tay lại đây!
— A?
Dương Minh sửng sốt, đưa lại à? Nhìn đùi của Tôn Khiết, Dương Minh đành cười khổ, đưa tay về.
— Không được rút ra!
Tôn Khiết lập tức nói.
— Được. Tôi sẽ để lại như cũ.
Dương Minh thầm nghĩ, đây là cô nói mà, đến lúc đó cũng đừng nói tôi chiếm tiện nghi của cô đó!
Bốp!
Tôn Khiết dùng sức vỗ vào bàn tay của Dương Minh, sau đó không khỏi nhíu mày:
— Sao lại cứng quá vậy? Tay sắt hả? Đau chết đi được!
Dương Minh không nói gì, thì ra Tôn Khiết lại muốn như vậy! Lực đánh nhẹ, nhưng vẻ đau đớn trên mặt thì rất rõ ràng! Trời ơi, tay của mình đánh gãy đại thu rồi đấy, đương nhiên là không cảm nhận được đau nữa, nhưng bàn tay non mềm, da thịt mịn màn của Tôn Khiết thì khác.
— Cậu không đau?
Tôn Khiết nhìn vẻ mặt không đổi của Dương Minh, không khỏi hỏi.
— Đau. Đau chết mất rồi.
Dương Minh cười trừ, giả vờ đau đớn.
— Chán ghét!
Tôn Khiết đương nhiên biết Dương Minh giả vờ, không nhịn được mắng:
— Được rồi, không làm loạn nữa, lấy tay ra nhanh!
— Là cô kêu tôi để lên và không được lấy ra.
Dương Minh làm vẻ không rõ.
— Tôi kêu cậu lấy ra sao cậu không nghe lời?
Tôn Khiết hỏi lại.
— Haha!
Dương Minh thực ra cũng đã sờ đủ rồi, nếu còn sờ nữa, thì cơ thể sẽ có phản ứng sinh lý. Đến lúc đó mà không có chỗ giải quyết, ngược lại càng thêm khó chịu! Cái này gọi là chơi với lửa có ngày chết cháy!
Dương Minh rút tay ra, cười gượng hai tiếng.
— Không phải cậu tìm tôi có việc sao? Bây giờ nói đi!
Tôn Khiết liếc nhìn Dương Minh một cái, sau đó thu lại vẻ mặt vui đùa, quyến rũ, đổi sang bộ mặt hết sức nghiêm túc.
Dương Minh thấy Tôn Khiết thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, trong nhất thời không thích ứng kịp. Cái này còn nhanh hơn cả biến sắc của đại sư nữa rồi! Do dự một lát mới lên tiếng:
— Tôi muốn nhờ cô giúp tôi tìm một người ở Đông Hải.
— Người cần tìm là ai?
Tôn Khiết hỏi.
— Là chủ nhiệm của tôi thời sơ trung, bây giờ hình như đang kinh doanh ở Đông Hải, — Dương Minh nói.
— Tìm chủ nhiệm sơ trung của cậu?
Tôn Khiết kỳ quái:
— Cậu tìm ông ta làm gì? Lúc trước ông ta đối tốt với cậu lắm à?
— Nói nhảm, là ngược lại, tôi tìm hắn để tính sổ.
Dương Minh lạnh lùng nói.
— Tính sổ? Có phải cậu không vậy, Dương Minh? Bụng dạ hẹp hòi!
Tôn Khiết cảm thấy buồn cười:
— Chuyện bao nhiêu năm rồi? Đã lớn cả rồi, đến giờ cậu mới nhớ tìm hắn tính sổ? Có phải cậu đang đùa tôi không?
— Tôi cũng mới biết không lâu, tôi tuyệt đối không thể tha thứ cho những việc hắn đã làm!
Dương Minh cười lạnh nói:
— Tôi không cho hắn chịu một chút đau đớn thì trong lòng tôi sẽ không thoải mái.
— Chuyện gì mà cứ canh cánh trong lòng vậy? — Tôn Khiết hỏi.
...
Dương Minh thở dài, do dự nửa ngày rồi mới lên tiếng:
— Mối tình đầu của tôi.
Dương Minh kể lại chuyện của mình và Tô Nhã cho Tôn Khiết nghe. Hắn cũng không có ý định giấu giếm, bây giờ đang nhờ Tôn Khiết tìm người giúp mình, nếu không nói thật, chắc chắn sẽ có khúc mắc.
— Thì ra vậy.
Tôn Khiết nghe xong, khẽ cảm khái. Một mối tình vừa ngây ngô vừa tinh khiết, nhưng cũng đầy ẩn muội. So với mối tình thất bại trước kia của mình, chắc chắn tốt hơn nhiều. Tôn Khiết không khỏi ngưỡng mộ.
— Tôi phải tìm hắn, để hỏi xem những bức thư Tô Nhã viết cho tôi đã ở đâu.
Dương Minh lắc đầu:
— Tuy biết tỉ lệ hắn giữ chúng là rất ít, nhưng tôi vẫn quyết không từ bỏ ý định, phải tự mình xác nhận chuyện này.
— Không ngờ cậu cũng si tình vậy — Tôn Khiết đổi đề tài, — Những năm gần đây cũng không quen ai khác làm bạn gái đâu?
— Trời.
Dương Minh có chút xấu hổ:
— Tôi có bạn gái hay không hình như không liên quan gì đến chuyện này.
— Hoa tâm đại củ cải!
Tôn Khiết trừng mắt nhìn Dương Minh một cái, nói:
— Tôi muốn hỏi một vấn đề, nhớ biể hiện rõ của cậu ở trong toilet lần đó, tuyệt đối không thể chưa từng có bạn gái!
— Tôi và cô là lần đầu tiên.
Dương Minh cười nói.
— Tôi và cậu cũng vậy.
Tôn Khiết cũng nói thật, không lừa Dương Minh, nhưng nàng cũng nghe ra ý trong câu nói của Dương Minh! Hắn nói:
— Tôi và cô là lần đầu tiên, không phải là vô nghĩa sao? Còn muốn có lần thứ hai, thứ ba?
— Cô cũng vậy.
Dương Minh không tin Tôn Khiết là lần đầu, nên cũng cho rằng ý của nàng là giống như mình, đặc biệt nhấn mạnh rằng mình và nàng.
— Người này tôi sẽ giúp cậu hỏi thăm, chỉ cần cậu cung cấp ảnh của hắn, hoặc ít nhất hình dáng đặc trưng cùng các đặc điểm khác! Tôi sẽ nhờ người tìm giúp.
— Ảnh tôi có!
Dương Minh lấy ra một tấm ảnh đã chuẩn bị sẵn, đưa cho Tôn Khiết.
— Có ảnh thì dễ làm rồi, nhưng người này chắc chắn phải ở Đông Hải. Tôi sẽ nhờ người tìm giúp cậu, nhưng nếu không tìm được, thì đừng trách tôi.
Tôn Khiết gật đầu, cất tấm ảnh vào túi.
— Không sao đâu, không tìm được thì thôi, tôi sẽ tìm cách khác!
— Được, có tin tức tôi sẽ liên lạc với cậu.
— Cảm ơn.
Dương Minh chân thành nói.
— Được rồi, tìm được người rồi, cảm ơn sau.
Tôn Khiết cười nhẹ.
Trong xe, Tôn Khiết có thiết bị định hướng điện tử, nên nhanh chóng lái đến quán Lâm Ký trên đường tới học viện. Mặc dù mới khai trương chưa lâu, nhưng đã được cập nhật bản đồ điện tử, cho thấy tốc độ phát triển của thời đại thật nhanh.
Từ xa, Dương Minh đã thấy chiếc Audi R8 đậu trước cửa. Tôn Khiết cũng dừng xe, lấy điện thoại gọi cho Dương Lệ:
— Em đang ở đâu? Bọn chị đến rồi!
— Em ở lầu hai, phòng 208. Mọi người lên đây đi!
Dương Lệ trả lời.
Trong một quán ăn đông khách như vậy, mà Dương Lệ lại không hẹn trước, có phòng sẵn cũng rất kỳ quái! Nhìn phòng chật ních người, Dương Minh không khỏi thắc mắc.
Thật ra, lúc Dương Lệ đặt phòng, phục vụ nói đã hết phòng, nhưng Dương Lệ kêu quản lý lên đây, rồi nói thẳng chú của nàng là Bạo Tam Lập. Quản lý vừa nghe xong, vội vàng chạy đi tìm người chuẩn bị phòng.
Phương pháp này Dương Lệ thường dùng, và đều thành công rực rỡ!
Đi lên phòng, Dương Lệ cầm thực đơn, thấy Dương Minh và Tôn Khiết đi vào, liền đưa thực đơn cho Tôn Khiết nói:
— Hôm nay chị mời đi ăn, chị chọn món đi.
— Chị cũng lần đầu đến đây, có món nào ngon thì giúp tôi chọn nhé!
Tôn Khiết nói với phục vụ.
— Dạ.
Phục vụ gật đầu, chọn vài món đặc sắc của quán rồi hỏi:
— Có dùng rượu không?
— Không uống rượu, chúng tôi lái xe đến!
Tôn Khiết khoát tay:
— Xin nước trái cây!
— Hiện có nước chanh, nước dừa, nước đào mật, còn có cả nước ngọt loại khác, xin hỏi dùng loại nào?
Phục vụ hỏi.
— Nước chanh đi.
Tôn Khiết đáp.
— Còn em, Dương Lệ?
— Em dùng nước mật đào.
Dương Lệ nói.
— Còn vị này?
Phục vụ hỏi Dương Minh.
— Trà đá.
Dương Minh đáp.
— Haha.
Dương Lệ nghe xong, không nhịn được cười:
— Không phải là em tiếc tiền chứ?
— Trời đất, mắt của chị để đâu vậy? Trong thực đơn có ghi trà hoa cúc một đồng một ly chứ gì!
Dương Minh cũng biết Dương Lệ nói đùa, nên không nổi giận, vì trong giọng nàng không hề mang ý chế nhạo, chỉ là trêu ghẹo nhẹ. Từ trong mắt nàng, có thể cảm nhận được sự chuyển biến tâm trạng của nàng. Dương Minh cũng cảm thấy khó hiểu, trong thời gian ngắn như vậy, sao nàng có thể thay đổi tính cách nhanh như vậy?
Ngay cả phục vụ cũng không nhịn được cười, ghi lại các món rồi nhanh chóng rời đi.
Dương Minh nhờ Tôn Khiết giúp tìm một người có liên quan đến mối tình đầu của mình. Trong lúc trò chuyện, họ đã trải qua nhiều khoảnh khắc vui nhộn và sâu sắc. Tôn Khiết đồng ý hỗ trợ nhưng yêu cầu thêm thông tin về người cần tìm. Cả hai còn có sự tương tác hài hước khiến không khí trở nên thú vị. Cuối cùng, Dương Minh bàn về kế hoạch gặp gỡ với Dương Lệ tại quán ăn.