Em hiểu rồi, Hữu Tài ca, em có ngốc cũng không dám lấy mạng mình ra để đùa đâu!

Tô Đại Trí gật đầu nói:

- Anh nói với em phải làm gì đây?

- Bây giờ chú xuống lầu, sau đó đến đồn cảnh sát gần nhà chờ anh. Bây giờ anh qua, rồi hai ta đi tự thú!

Hoàng Hữu Tài nói.

- Dạ, em đi ngay bây giờ.

Tô Đại Trí nói.

- Được, vậy lát nữa gặp!

Hoàng Hữu Tài nói.

Cúp điện thoại, Hoàng Hữu Tài nở nụ cười âm hiểm.

Đi xuống lầu, ra bãi giữ xe ngầm của công ty, Vương Tích Phạm đã lát một chiếc Audi 100 có rèm che. Xe này có thể đã hỏng, vì âm thanh của động cơ nghe không êm.

- Lên xe!

Vương Tích Phạm mở cửa cạnh chỗ lái ra, sau đó mở cổng, rồi đỡ Hoàng Hữu Tài vào.

Hoàng Hữu Tài vội vàng nói:

- Cảm ơn Vương tổng, làm phiền ông giúp tôi!

- Có gì đâu, chú cũng chỉ bị tai nạn lao động thôi mà!

Vương Tích Phạm nói.

Vì chiếc xe này nằm ngoài khu vực chính, nên cũng không sợ bị người khác chú ý. Xe chạy về hướng của Tô Đại Trí. Giữa đường, Vương Tích Phạm đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.

- Alo, chuyện gì vậy?

Vương Tích Phạm nhìn thoáng qua dãy số, sau đó vội vàng nhấn nghe.

- Vương tổng, Tô ca xuống lầu.

Người gọi là tên thân tín do Vương Tích Phạm cử đi theo dõi Tô Đại Trí. Dù bây giờ Tô Đại Trí không còn làm việc, hắn vẫn gọi là Tô ca, vì người ta là em vợ của Vương tổng.

- Xuống lầu? Hắn xuống lầu để làm gì? Không phải đã mua cho hắn đồ dùng và lương thực đủ một tuần rồi sao?

Vương Tích Phạm cau mày nói.

- Em không biết, bây giờ nên làm gì?

- Ừ. Mày đi theo hắn, xem hắn muốn làm gì, tùy thời liên lạc.

Vương Tích Phạm nói.

Cúp điện thoại, Vương Tích Phạm quay sang nói với Hoàng Hữu Tài:

- Tô Đại Trí xuống lầu rồi, không biết tên này muốn làm gì?

- Đi xuống lầu?

Hoàng Hữu Tài tỏ vẻ kinh ngạc, nói:

- Không phải chứ? Chúng ta đã chuẩn bị đủ đồ dùng và lương thực rồi mà. Hơn nữa, ở đó có mọi thứ, TV và máy tính cũng có cho hắn. Hắn muốn ra ngoài làm gì?

- Đây chính là vấn đề. Cho nên tôi đã cử người theo dõi hắn.

Vương Tích Phạm nói.

- Vương tổng, tên này không phải muốn đi tự thú chứ?

Hoàng Hữu Tài đột nhiên quay sang hỏi.

- Tự thú? Hẳn là không dễ đâu! Tự thú đối với hắn không phải chuyện đơn giản!

Vương Tích Phạm sửng sốt:

- Hắn không bị tâm thần chứ?

- Cái này khó nói lắm, tôi thấy người này không cứng rắn lắm!

Hoàng Hữu Tài nói.

- Hơn nữa, những chuyện mà hắn biết cũng rất nhiều. Nếu là thật, mọi chuyện chắc chắn sẽ bị vạch trần, và hắn đều sẽ đứng giữa vòng xoáy. Hắn hẳn là không muốn bị phán xử quá nặng.

- Con mẹ nó. Chú vừa nói vậy làm tôi cũng lo lắng thật đấy.

Vương Tích Phạm lo lắng nói.

- Tên này không phải muốn đi tự thú thật chứ?

- Khó nói lắm.

Hoàng Hữu Tài lắc đầu:

- Vương tổng, chúng ta đi nhanh lên, đừng để xảy ra chuyện gì nữa.

- Ừ!

Vương Tích Phạm nói rồi tăng tốc lái xe đến chỗ chiếc xe đang ẩn nấp của Tô Đại Trí.

Khi gần đến nơi của Tô Đại Trí, lại nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, Vương Tích Phạm nhấc máy.

- Alo.

Vương Tích Phạm chưa kịp nói gì, đã bị đối phương chặn lời.

- Không tốt rồi, Vương tổng.

Là tên thân tín đang theo dõi Tô Đại Trí gọi đến.

- Sao thế? Hoang mang cái gì?

Trong lòng Vương Tích Phạm dâng lên cảm giác không lành, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh nói:

- Rốt cuộc có chuyện gì, từ từ nói.

- Tô Đại Trí đang đi về hướng đồn cảnh sát!

Tên kia kinh hãi kêu lên.

- Mày nói cái gì?

Vương Tích Phạm hét lớn:

- Mày xác định chứ?

- Hắn đang đi qua đi lại trước cửa!

- Con mẹ thằng chó đó!

Vương Tích Phạm dùng sức đập vào tay lái, nhìn Hoàng Hữu Tài nói:

- Tiểu tử này, thật sự muốn đi tự thú sao?

- Vương tổng!

Hoàng Hữu Tài đột nhiên nói:

- Không thể do dự nữa! Người làm việc lớn không thể câu nệ tiểu tiết. Nếu cứ thế, tôi và ngài đều sẽ chết!

- Vậy. Chú nghĩ nên làm gì bây giờ?

Vương Tích Phạm trong lòng cả kinh, vừa rồi vừa có ý định giết người để che dấu. Hắn không dám tiếp tục nghĩ, vội vàng hỏi ý kiến của Hoàng Hữu Tài.

- Vương tổng, giờ phải quyết đoán!

Hoàng Hữu Tài nói:

- Tô Đại Trí như một quả bom hẹn giờ. Nếu không diệt tận gốc, sớm muộn gì cũng gây họa!

- A?

Vương Tích Phạm hoảng sợ:

- Ý của chú là...

- Đúng vậy.

Hoàng Hữu Tài đưa tay chặt ngang cổ mình:

- Bây giờ không còn lựa chọn nào khác. Nếu không hại hắn, thì chúng ta cũng khó sống nổi!

- Nhưng còn biện pháp nào khác không?

Vương Tích Phạm giật mình, vừa rồi đã nghĩ đến chuyện giết người, nay nghe Hoàng Hữu Tài nói vậy, càng thêm quyết tâm.

- Chỉ có người chết mới không nói được!

Hoàng Hữu Tài nói.

- ...

Vương Tích Phạm im lặng.

- Vương tổng, không còn nhiều thời gian nữa. Ngài nghĩ đi, nếu xảy ra chuyện với ngài, Vương Chí Đào sẽ thế nào? Nó còn đang đến trường đấy!

Hoàng Hữu Tài thấy Vương Tích Phạm do dự, liền lấy Vương Chí Đào ra đe dọa.

- Được!

Vương Tích Phạm thấy tên của Vương Chí Đào, cuối cùng cắn răng gật đầu:

- Xử hắn!

Nói rồi, Vương Tích Phạm cầm điện thoại gọi cho tên thân tín:

- Mày đánh ngất Tô Đại Trí đi, rồi tìm nơi kín đáo chờ tao!

- Dạ, hiểu rồi, Vương tổng!

Tên này cũng là thành viên trong thế lực ngầm của Vương gia, thuộc đội đặc nhiệm. Sư phụ của hắn là Hồn Thiên Phách và Phi Thiên Tề, nên xử lý Tô Đại Trí là chuyện dễ dàng.

- Ai!

Vương Tích Phạm thở dài, dù người chết là em vợ hắn, trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái. Nếu đổi lại là người khác, hắn sẽ không cảm thấy áy náy như vậy.

- Vương tổng, chúng ta lấy đại cục làm trọng. Vì Vương Chí Đào!

Hoàng Hữu Tài liên tục nói.

- Tôi hiểu rồi.

Vương Tích Phạm gật đầu, lái xe đi đến chỗ hẹn với tên tiểu đệ. Sau đó nhanh chóng để Tô Đại Trí đang ngất xỉu phía sau xe, dặn dò tên đó vài câu rồi phóng xe rời khỏi khu vực này.

Núi Tây Tinh, trong một tòa nhà bỏ hoang.

- Vương tổng, còn do dự gì nữa? Một dao đâm chết hắn là xong!

Hoàng Hữu Tài ngồi trên xe lăn, nhìn Vương Tích Phạm nói.

- Nhưng mà, chờ hắn tỉnh lại rồi hỏi cho rõ. Hắn đến đồn cảnh sát rốt cuộc muốn làm gì?

Vương Tích Phạm do dự.

- Vương tổng, chuyện này sao còn phải hỏi nữa? Đến đồn cảnh sát chắc chắn là để tự thú rồi. Nếu không, hắn đến đó làm gì?

Hoàng Hữu Tài cũng không muốn Tô Đại Trí tỉnh lại.

- Không thể được. Tôi phải hỏi hắn trước đã. Dù sao hắn cũng là em vợ của tôi, tôi không thể làm qua loa thế này.

Vương Tích Phạm cuối cùng vẫn lắc đầu.

- Được rồi, để tôi làm hắn tỉnh.

Hoàng Hữu Tài do dự một chút, rồi cúi xuống, cầm lấy con dao, vỗ nhẹ mặt Tô Đại Trí:

- Đại Trí, tỉnh lại đi, còn ngủ làm gì.

- Đừng!

Tô Đại Trí bị Hoàng Hữu Tài gọi, mơ hồ tỉnh lại, mở mắt thấy Hoàng Hữu Tài, rồi nói:

- Sao em lại ngủ? Không phải đang đi tự thú sao?

- Tự thú? Mày muốn tự thú?

Nghe Tô Đại Trí nói xong, Vương Tích Phạm lập tức nhảy dựng lên.

- Vương! Vương tổng? Sao Ngài lại ở đây?

Tô Đại Trí đột nhiên nghe thấy giọng của Vương Tích Phạm, kinh hãi:

- Hữu Tài ca, xảy ra chuyện gì vậy? Anh!

Hoàng Hữu Tài sợ hãi, tay phải cầm dao đâm vào ngực Tô Đại Trí, lớn tiếng nói:

- Vương tổng đối đãi với mày không tệ, còn muốn đưa mày mười vạn, mà mày lại làm vậy với ông ấy! Xin lỗi!

- Mày... Hoàng Hữu Tài.

Tô Đại Trí mở to mắt, vừa sợ vừa giận nhìn Hoàng Hữu Tài.

- Xoẹt. Xoẹt. Xoẹt.

Ba nhát dao, Tô Đại Trí cuối cùng không còn nhắm mắt.

- Vương tổng, ngài không cần phải động thủ. Tên khốn nạn này để tôi lo!

Hoàng Hữu Tài vẻ mặt kiêu hãnh, nói.

- Không ngờ Tô Đại Trí lại là người như vậy.

- Ai! Được rồi, chú cũng không làm sai. Tôi thật sự không thể ra tay nữa.

Vương Tích Phạm lắc đầu:

- Chúng ta nhanh chóng thu dọn hiện trường rồi rời khỏi đây!

- Ừ. Vương tổng, tôi không thể động đậy, việc đào hố cứ để ngài làm đi.

Hoàng Hữu Tài nói.

- Nói gì vậy, được rồi, chú là người tôi tin tưởng. Từ hôm nay, hai ta cùng tiến cùng lui. Nếu có hôm tôi thật sự xảy ra chuyện, thay tôi chăm sóc Chí Đào.

Tóm tắt:

Tô Đại Trí bất ngờ quyết định đi đến đồn cảnh sát tự thú, gây lo lắng cho Vương Tích Phạm và Hoàng Hữu Tài. Họ bàn tính kế hoạch ngăn chặn, nhận ra Tô Đại Trí có thể trở thành một mối đe dọa lớn. Trong lúc gấp gáp, Hoàng Hữu Tài đã ra tay sát hại Tô Đại Trí để bảo vệ bí mật của mình và Vương Tích Phạm. Họ nhanh chóng thu dọn hiện trường và chuẩn bị rời khỏi nơi này.