Biến hóa đột ngột khiến ba tên cướp còn lại đều trợn mắt há mồm. Cái gì thế này? Trong nháy mắt đã hạ gục hai thằng? Hơn nữa còn có Lão Đại. Còn một điều khó tin hơn nữa là thằng trọc đầu bị súng nổ làm đứt tay? Sao quỷ dị như vậy?
Nếu đã ra tay, Dương Minh sẽ không bỏ qua bọn chúng. Nếu không mình ra tay phí công sao? Ý của Dương Minh chính là không làm thì thôi, đã làm phải thật hoàn hảo.
Dương Minh đứng dậy, không để ý đến thằng trọc đầu và lão Tứ, trực tiếp nhấc chân giẫm lên đầu hai thằng rồi đi về phía trước. Cũng may hai thằng đã ngất đi, bị Dương Minh giẫm vào không bị đau mấy. Chỉ để lại trên cái đầu trọc một vết giày thật lớn.
"Cho nó một trận!"
Một thằng kia vừa thấy Dương Minh đi đến liền nháy mắt với hai thằng còn lại.
Nói thật lòng, bọn chúng cũng không coi Dương Minh vào đâu. Chỉ xem hắn là thằng sinh viên thể dục, có thể đánh ngã lão Tứ. Cũng bởi vì lão Tứ háo sắc, không để ý mà thôi.
Còn chuyện của thằng trọc đầu, theo ba thằng này thì chẳng có quan hệ gì với Dương Minh. Tất cả đều do khẩu súng nó tự nổ. Vì vậy bọn chúng cũng không sợ. Nhất là thấy thằng trọc đầu ngã xuống đất, lão Tứ bị thằng ranh này đánh ngất đi, càng thêm tức giận.
"Thằng ranh, mày có phải muốn chết rồi không?"
Lão Nhị trừng mắt, dùng côn sắt chỉ vào Dương Minh:
"Mày dám ra tay với lão Tứ, tao thấy mày muốn chết rồi!"
"Chờ chút."
Dương Minh đột nhiên vung tay lên để ngăn không cho thằng này nói tiếp.
"Chờ chút? Chờ gì? Sợ rồi hả?"
Lão Nhị cười lạnh, nói với Dương Minh:
"Chậm rồi, sớm biết như vậy làm gì? Thanh niên đúng là hay xúc động, xúc động là ma quỷ, một lần sảy chân là ôm hận ngàn thu."
"Dừng!"
Dương Minh nghe hắn nói mà đau hết cả đầu, vội vàng cắt ngang:
"Tao thấy mày không rõ tình hình bây giờ là gì đâu."
"Tình hình gì?"
Lão Nhị sửng sốt một chút.
"Lão Đại của bọn mày đang nằm trên đất, sống chết không rõ, mày còn có tâm trạng nói chuyện với tao à?"
Dương Minh cười lạnh:
"Chẳng chừng Lão Đại của mày sẽ chết đó."
"Nhị ca, thằng đó nói không sai. Chúng ta phải mau đưa Lão Đại vào bệnh viện."
Một thằng nhắc nhở Lão Nhị.
"Lão Tam, đừng nghe nó nói bậy. Lão Đại chỉ bị đạn nổ vào tay thôi, không nguy hiểm đến tính mạng."
Lão Nhị nói:
"Chúng ta đánh nó rồi nói tiếp."
Dương Minh cười cười, mấy thằng này ngu quá. Lão Đại bị hỏng nửa tay còn không có chuyện gì? Lát nữa mất máu quá nhiều, chắc chắn sẽ chết.
Chẳng qua mình đã nhắc nhở chúng, thằng trọc đầu sống chết không liên quan đến hắn.
"Mộng Nghiên, báo cảnh sát, bảo các Dương ca cảnh sát đến đầu cao tốc chờ."
Dương Minh nói với Trần Mộng Nghiên ở phía sau xe.
Trần Mộng Nghiên gật đầu, vội vàng rút điện thoại gọi cho bố.
"Mẹ B, dám báo cảnh sát?"
Lão Nhị thấy Trần Mộng Nghiên rút điện thoại, không khỏi khẩn trương, muốn ngăn lại, đẩy Dương Minh ra. Nhưng không đẩy được, trên cổ còn có thứ gì đó lạnh lẽo đâm vào.
"Không muốn chết thì đừng lộn xộn."
Dương Minh lạnh lùng nói. Lúc này hắn đang cầm một con dao găm Thụy Sĩ, lưỡi dao đang chỉ vào cổ Lão Nhị.
"Mày... mày muốn làm gì?"
Lão Nhị càng thêm sợ hãi, khó tin nhìn Dương Minh. Hắn đúng là không ngờ thanh niên trước mặt lại tàn nhẫn như vậy, dám dùng dao uy hiếp hắn.
"Làm gì? Mày muốn biết thì động một chút là rõ."
Dương Minh thản nhiên nói.
"Mày... mày dám giết người sao?"
Lão Nhị vẫn không tin. Theo hắn thì Dương Minh chẳng qua chỉ là một thằng sinh viên, sao dám dùng dao giết người, nên uy hiếp:
"Mày giết tao cũng không có kết quả tốt đẹp gì. Biết điều thì rút dao về."
"Ha ha, tao giết mày thì sao chứ? Không sợ nói cho mày biết, ông trước đây đã giết một thằng cướp, mày cũng thế thôi."
Dương Minh nói:
"Mày thấy tao có sao không?"
"Lão... lão Nhị trợn trừng mắt, vừa nãy rất kiêu ngạo nhưng bây giờ lại ủ rũ. Hắn không phải không nghĩ Dương Minh phô trương thanh thế lừa người. Nhưng khi thấy ánh mắt đàng hoàng của Dương Minh, trong lòng hắn không khỏi run lên. Nhìn thằng ranh này, không chừng đúng như lời hắn nói."
Lão Nhị bắt đầu lo sợ. Hắn không dám lấy mạng mình ra đùa. Mình bị cảnh sát bắt đi, ít nhất cũng bị phạt mấy năm tù. Nhưng nếu chết thì chẳng còn gì nữa.
"Vù!"
Bên tai Dương Minh đột nhiên truyền đến tiếng gió. Dương Minh cười lạnh, đưa tay trái nắm lấy cây gậy mà lão Tam đánh tới.
Lão Ngũ mừng rỡ. Dương Minh tay trái nắm côn, tay phải cầm đao uy hiếp, chắc chắn không còn tay để chống đỡ mình. Vì vậy nếu mình ra tay, Dương Minh tất nhiên sẽ rút tay phải về để ngăn cản, như vậy Lão Nhị sẽ thoát thân.
Chỉ có điều lão Ngũ tính thì hay, nhưng thực tế lại không phải vậy. Lão Ngũ vung gậy đánh tới, không ngờ Dương Minh kéo mạnh cây gậy của lão Tam, làm lão Tam lảo đảo.
Kết quả:
"Bụp!"
Một tiếng, gậy của lão Ngũ nện vào đầu lão Tam, khiến đầu lão chảy máu, mặt méo mó rồi ngã xuống đất, không rõ sống chết.
Dương Minh nhìn lão Tam, cười lạnh một tiếng. Bị trúng một gậy vào đầu, không chết thì cũng thành người thực vật.
"Mày thấy chơi hay lắm hả?"
Dương Minh cười châm chọc.
"Mày chơi tao à?"
Lão Ngũ nhìn lão Tam nằm trên mặt đất, đỏ mắt nói:
"Có giỏi thì mày đấu với tao."
"Ha ha, một đánh một, tao không có thời gian. Nhưng nếu mày muốn thì cứ việc. Dù sao dao của tao còn trên cổ Lão Nhị, mày không sợ hắn bị thương thì cứ việc."
Dương Minh nói.
"…"
Lão Ngũ không dám tiến lên nữa. Dương Minh nói đúng, nếu lên thì phần thiệt sẽ là Lão Nhị.
"Lão Ngũ, đừng làm gì nữa. Thằng ranh này ghê quá."
Lão Nhị lúc này đã tỉnh táo lại chút:
"Ông banh, Lão Nhị tao nhận thua, thả tao ra, tao mang anh em xuống xe."
Thằng trọc đầu, lão Tứ, lão Tam đều ngã xuống, Lão Nhị giờ là người có quyền thương lượng, bắt đầu đàm phán với Dương Minh.
"Nhận thua? Thả người?"
Dương Minh cười cười:
"Một câu nhận thua là xong sao?"
"Vậy người anh em muốn thế nào?"
Lão Nhị trừng mắt nhìn Dương Minh:
"Mấy huynh đệ của tao đều đã bị thương rồi."
"Ha ha, vậy thì sao? Liên quan gì đến tao? Tao chỉ đánh ngất lão Tứ của tụi mày, hắn không sao, lát nữa sẽ tỉnh lại. Còn thằng trọc đầu và thằng mới bị đánh vào đầu kia là do mày làm."
Dương Minh trực tiếp rũ bỏ trách nhiệm. Hắn không muốn bị liên lụy, nên giả vờ như tình cờ.
Một sinh viên lợi hại đến đâu đi nữa, mà đánh bại năm tên cướp hung hãn, đúng là chuyện khó tin. Chính vì vậy Dương Minh quyết định không làm quá nổi bật.
Lão Nhị không nói gì, Dương Minh nói cũng đúng, hôm đó ra ngoài không kiểm tra lịch trình, không ngờ lại đen đủi như vậy. Lão Nhị cố nhịn cơn tức:
"Anh em, đừng quá đáng quá. Mọi người cho nhau đường lui, ai mà chẳng có bà con thân thích."
"Mày uy hiếp tao?"
Dương Minh không giận mà cười. Còn ai dám uy hiếp mình? Dương Minh ghét nhất là bị người khác đe dọa, vì vậy ra tay hơi mạnh, một vệt máu lập tức xuất hiện trên cổ Lão Nhị.
"Uy hiếp... không dám."
Lão Nhị sợ hãi, không ngờ thằng ranh này còn trẻ mà tâm địa đen tối như vậy. Ra tay còn độc hơn cả mình. Lão Nhị vội vàng cầu xin:
"Ông anh, thả bọn tao đi, thời gian còn dài."
"Ha ha, tao đồng ý thả, nhưng chưa chắc đã thả bọn mày."
Dương Minh cười, bởi vì hắn thấy phía xa xa có hai chiếc xe cảnh sát rú còi lao đến.
Hiển nhiên Trần Phi nhận được điện của Trần Mộng Nghiên rồi gọi cảnh sát tới gần đó.
"Là sao?"
Lão Nhị sửng sốt một chút.
"Không có gì, bọn mày xuống xe đi."
Dương Minh nói:
"Bác tài, dừng xe vào lề đường."
"Được, được rồi."
Tài xế lúc này đã xem Dương Minh như thần, tưởng rằng đã xong, không ngờ Dương Minh như thiên thần hạ phàm, trong tích tắc làm thay đổi tình hình.
Xe dừng lại, Lão Nhị gật đầu cảm ơn:
"Cảm ơn, đây là những thứ bọn tao mới lấy được, để lại đi."
Nói xong, Lão Nhị liền ném một túi đồ cho Dương Minh. Dương Minh tiện tay vứt cho Vu Ức đang đứng ngây ra đó.
Ba tên cướp hoảng sợ trước sức mạnh của Dương Minh khi anh một mình đánh bại hai người trong nháy mắt. Dương Minh chứng tỏ sự liều lĩnh và cứng rắn, không để bọn cướp coi thường mình. Cuộc chiến trở nên căng thẳng khi anh đe dọa Lão Nhị bằng dao găm, buộc bọn cướp phải cân nhắc lại. Cuối cùng, sự can thiệp của cảnh sát đã khiến tình hình hoàn toàn chuyển biến. Dương Minh khéo léo đạt được mục đích mà không hề sợ hãi.
Lão đạiLão NhịLão NgũDương MinhTrần Mộng NghiênLão TamVu Ứclão Tứ