Dương Minh, bạn đang nghĩ gì vậy? Tập trung đến nỗi nước miếng chảy ròng ròng ra kia kìa!
Trần Mộng Nghiên nhìn thấy Dương Minh cứ cắm đầu nhìn xuống mặt bàn, vẻ mặt ngơ ngác, nên có chút buồn cười.
Chảy nước miếng? Mình sao? Dương Minh ngẩng đầu lên, vì hồi nãy hắn tập trung cao độ quá, lãng phí nhiều tế bào não nên thừa dịp chuyển tiết nghỉ ngơi một chút. Bất quá, người đẹp đã chủ động tìm đến mình, sao có thể lạnh nhạt được, liền cười nói:
"Là… tôi muốn"
ăn
"bạn!"
Hán ngữ thật sự rất bác đại tinh thâm, có khi nói một câu lại mang rất nhiều nghĩa, cho nên có vài người gặp khó khăn khi dùng Hán ngữ cũng là ở chỗ đó.
Câu nói của Dương Minh là
" Tôi muốn ăn bạn"
có thể giải thích như sau:
Một, ta đói, ta muốn ăn ngươi cho no bụng. Đây là nghĩa đen, thường dùng để chỉ những động vật ăn thịt hung hãn, tỷ như con cọp đang nói với con dê: Tao muốn ăn thịt mày.
Hai, ta tuy không đói, nhưng ta hận ngươi, muốn ăn ngươi để giải hận! Đây là nghĩa bóng, phát sinh trong tình huống của hai cừu nhân, tỷ như hai bên đánh nhau, một bên nói: Tao hận không thể đem mày ra
"ăn"
tươi nuốt sống!
Ba, ta muốn abc xyz ngươi. Đây là nghĩa hiện đại, cũng là nghĩa thông dụng nhất. Được dùng trong tình huống đôi tình lữ tán tỉnh nhau, người nam nhìn người nữ kiều diễm ướt át, nghĩ đến muốn đem nàng ra
"mần thịt"
, nhưng lại không thể nói cụ thể ra, nên đành dùng: anh muốn
"ăn"
em. Hoặc là người nữ hết lòng ái mộ, muốn hiến dâng mình cho bạn trai, nhưng lại cũng không thể nói rõ, vì thế nói: anh
"ăn"
em đi!
Cái tình huống thứ ba là cực kỳ phổ biến, vô luận là trong đời thường hay ngoài xã hội, cũng được sử dụng một cách thường xuyên. Ví dụ như trong trường hợp ở khách sạn B, bạn học Triệu Nhan Nghiên có lòng mộ với bạn học Lưu Lỗi Đồng, nên đã nói với hắn: Bây giờ anh
"ăn"
em đi!
Trong tình huống hiện tại, Dương Minh cũng nói: Tôi muốn ăn bạn. Trần Mộng Nghiên sao có thể hiểu khác đi. Vì quan hệ giữa hai người vốn đã có chút mập mờ, nên càng dễ liên tưởng đến cái ấy ấy.
Cho nên, Trần Mộng Nghiên đỏ mặt nói:
"Cậu nghĩ cái gì vậy!"
Mình nghĩ cái gì?
Dương Minh thấy bộ dạng nhăn nhó của Trần Mộng Nghiên, buồn bực nghĩ, mình đã nghĩ cái gì sao? Chẳng lẽ nàng ta có thể thấy rõ ý nghĩ của mình? Chẳng lẽ thế giới bây giờ loạn đến vậy sao, X-Men nhiều như kiến??
"Hừ! Miệng chó không thể mọc ngà voi, cả ngày chỉ biết chiếm tiện nghi của mình!"
Trần Mộng Nghiên liếc nhìn Dương Minh một cái, tựa hồ không hài lòng khi hắn dũng cảm dám nói không dám nhận.
Dương Minh sửng sốt, lúc này mới giật mình, thì ra lời của mình mang ý nghĩa khác! Nhưng có trời chứng giám, lúc đó mình không có ý gì biến thái, chỉ là nói đùa cho vui thôi! Không có cách khác, Dương Minh chỉ có thể cười hắc hắc lấy lệ.
Cũng may là Trần Mộng Nghiên không muốn tiếp tục đề tài nhạy cảm này với Dương Minh. Vì nàng biết, nếu dây dưa, chắc chắn cuối cùng là bản thân lại bị Dương Minh "quần" cho một trận.
"Bài tập mình đã xem qua rồi. Tốt lắm Dương Minh, đều do bạn tự làm à?"
Trần Mộng Nghiên đặt đống bài tập lên bàn.
"Bạn không tin tôi?"
Dương Minh có vẻ không vui hỏi.
"Không phải, mình không có ý đó!"
Trần Mộng Nghiên bỗng nhiên phát hiện lời nói của mình như hổ báo động rừng, vội vàng giải thích.
"Ha ha, thật ra vừa rồi tôi cũng không có ý đó!"
Dương Minh muốn ám chỉ đến vấn đề
"ăn"
?
Trần Mộng Nghiên nghe xong không hiểu gì cả.
"Chẳng có gì đâu, thế nào, gần đây cố gắng của tôi có hiệu quả không?"
Dương Minh cũng không muốn dây dưa với vấn đề nhạy cảm đó.
"Ừm, rất tốt, Dương Minh, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà có thể học được nhiều thứ như thế, bạn khiến tôi rất ngạc nhiên!"
Trần Mộng Nghiên có chút khâm phục nói:
"Đổi lại là mình cũng không có khả năng học lại những kiến thức đã lâu như vậy!"
"Ha ha, xem tôi là ai chứ!"
Dương Minh còn một câu chưa nói: Tôi có cặp kính đặc biệt, bạn có không!
"Được, đừng quá tự cao. Vậy còn bài tập nâng cao kia thì sao?"
Trần Mộng Nghiên chỉ vào mấy đề bài được đánh dấu.
"Không được!"
Dương Minh thành thật đáp:
"Mấy khái niệm cơ bản thì còn có thể làm, nhưng các bài tập nâng cao liên quan đến nhiều kiến thức tổng hợp lắm, không thể chỉ dùng công thức cơ bản là giải được!"
Nghe Dương Minh nói vậy, Trần Mộng Nghiên cũng cảm thấy như thế, những bài toán tổng hợp cần kiến thức cao hơn, với trình độ của Dương Minh hiện tại, làm được đến mức này đã là quá tốt rồi!
"Vậy mình sẽ giảng cho bạn vài đề, để bù đắp điểm yếu của bạn! Đến lúc thi, nếu gặp phải loại bài như vậy, dù giải không nổi cũng đừng bỏ giấy trắng. Các bài tập tổng hợp đều cần phân tích theo từng bước, ví dụ như bài
điện lượng
", bạn phải tách công thức I = Q/t ra, như vậy sẽ ra hai nhóm công thức khác!"
Trần Mộng Nghiên vừa chỉ vào đống chữ vừa nói:
"Hơn nữa, các bài tập tổng hợp thường có các câu hỏi nhỏ, ví dụ như câu hỏi về điện lượng, bạn phải biến đổi công thức I = Q/t thành Q = It, như vậy mới có thể thay giá trị của đề vào, dễ tìm ra đáp số. Nếu câu hỏi này có mười lăm điểm, thì bạn đã lấy được năm điểm trong tay!"
Dương Minh nhìn Trần Mộng Nghiên ngày ngày không ngại phiền hà đến giảng bài cho mình, trong lòng vô cùng cảm động! Là một cô gái thiện lương! Nếu có thể trở thành bạn gái của mình, quả thật là phúc phần từ kiếp trước rồi!
Trong kỳ thi như chiến tranh này, ai có thể hy sinh thời gian quý báu của mình để giảng bài cho người khác, huống hồ lại đem kinh nghiệm của bản thân chia sẻ như thế, giúp người khác trở thành đối thủ cạnh tranh của mình. Loại việc ngu ngốc như vậy, đa số chẳng ai làm.
Cũng đồng thời, Dương Minh cảm thấy xấu hổ, những vấn đề phức tạp này, hắn nghĩ mình không có khả năng làm được, nên căn bản không xem qua, và chỉ tập trung vào những vấn đề đơn giản, cơ bản hơn.
Tuy nhiên, vẫn còn vài vấn đề Dương Minh chưa lý giải được, nên hắn chăm chú lắng nghe. Hắn không muốn làm Trần Mộng Nghiên thất vọng, dù nàng có thật lòng thiện cảm với mình hay không, hiện tại cũng đã khiến hắn cảm thấy rất thỏa mãn.
Nhưng rồi, cảnh đẹp luôn luôn có kẻ phá hoại.
Dương Minh và Trần Mộng Nghiên có một cuộc trò chuyện thú vị khi Dương Minh vô tình nói câu khiến Trần Mộng Nghiên hiểu lầm. Cả hai nhắc đến việc học tập và bài tập, trong khi không ngừng khám phá mối quan hệ rối rắm của họ. Sự hài hước trong câu chữ và tình huống mang đến cho họ những giây phút đáng nhớ, nhưng cũng để lại những suy tư về tình cảm và sự giúp đỡ trong học tập.