Lý Cường, đây là như thế nào? Các cậu bình thường ở trường võ đều như thế này sao? Một ít kỷ luật cũng không có?

Dương Minh lạnh lùng quát.

Cái này.

Lý Cường có chút xấu hổ. Chẳng qua Dương Minh nói đúng, đúng là bọn họ luôn như vậy.

Ông chủ, mỗi người chúng tôi đều có tài, đều có thể một mình đương đầu với một chuyện

Một tên không phục nói:

Chúng tôi không phải đám học sinh, tập trung có tác dụng gì chứ?

Cậu nghĩ mình giỏi lắm hả?

Dương Minh lạnh lùng nhìn hắn, hỏi.

Lưu Siêu, cậu không được nói nữa, mau xin lỗi ông chủ!

Lý Cường trừng mắt nhìn Lưu Siêu, mắng.

Tôi không nói sai mà.

Lưu Siêu gân cổ cãi:

Chúng tôi có thực lực, mỗi người có thể làm chủ một phương, làm như vậy có tác dụng gì?

Haha, giỏi!

Dương Minh nghe xong cười cười:

Cậu cho rằng mình giỏi lắm hả? Tôi cho cậu một cơ hội, nếu cậu thắng tôi, sau này tôi không yêu cầu cậu làm gì, cậu muốn làm gì cũng được. Nếu cậu thua, tôi nói gì cậu cũng phải nghe.

Được, đây là ngài nói.

Lưu Siêu không đợi Lý Cường lên tiếng, bước ra một bước.

Lưu Siêu, cậu lập tức xin lỗi ông chủ cho tôi, nếu không tôi không có người huynh đệ là cậu!

Lý Cường tức giận. Khó khăn lắm mới kiếm được công việc cho huynh đệ, ông chủ lại nói như vậy. Nếu chọc tức ông chủ, vậy ông chủ không cần bọn họ nữa. Bọn họ đúng là đã đến bước đường cùng.

Không cần.

Dương Minh xua tay ngăn Lý Cường:

Trong các cậu còn ai nghĩ như Lưu Siêu này nữa không? Đứng hết ra!

Dương Minh nói như vậy, lập tức có mấy thằng không phục đứng ra. Lý Cường rất tức nhưng không có cách gì.

Được rồi, các cậu có thể cùng tôi khiêu chiến.

Dương Minh nhìn mấy tên trước mặt, thản nhiên nói.

Vậy không được, một mình tôi là đủ để giải quyết ngài.

Lưu Siêu lớn tiếng nói.

Một mình cậu, tôi sợ mấy người bọn họ không phục. Như vậy đi, mấy người cùng lên.

Dương Minh khinh thường nói:

Các cậu nghĩ chút võ mèo cào của mình là giỏi lắm sao? Nói thật cho các cậu biết, tôi nhận các cậu là vì thương cảm, đừng nghĩ mình giỏi lắm. Chút công phu của các cậu, tôi còn không coi vào đâu.

Mấy tên đứng ra nhìn nhau rồi nhìn Dương Minh. Dù trông Dương Minh cũng to cao, nhưng to cao có tác dụng gì. Theo bọn họ, Dương Minh chỉ là ông chủ hay tập thể hình thôi, cơ thể tuy to lớn, nhưng công phu thật sự lại chẳng đáng bao nhiêu.

Chỉ có Lý Cường lại cảm thấy không đúng. Lúc ấy ở công ty, hắn vốn nghĩ có thể dễ dàng đối phó được Hầu Chấn Hám, không ngờ lại không làm gì được. Thấy Dương Minh tự tin như vậy, không rõ tại sao Lý Cường lại cảm thấy mấy tên Lưu Siêu thật đen đủi.

Chẳng qua đám Lưu Siêu không phải không muốn. Bọn họ cho rằng Dương Minh không phải đang ra vẻ thì là đầu có vấn đề hoặc là xác định bọn họ không dám làm gì ông chủ.

Được rồi, lên đi.

Dương Minh vẫy vẫy bọn họ, nói:

Nhanh lên, tôi không có nhiều thời gian, đừng lãng phí!

Hừ!

Lưu Siêu là người không phục nhất, nên hắn ra tay đầu tiên. Thấy Lưu Siêu ra tay, mấy người khác cũng xông lên.

Dù lấy đông hiếp ít đúng là mất mặt. Nhưng bọn họ cũng làm, ai bảo Dương Minh quá kiêu ngạo.

Võ mèo cào!

Dương Minh cười cười châm biếm, rồi hắn đã ra tay.

Dương Minh ra đòn rất đơn giản, chẳng qua rất ít người có thể nhìn rõ dù đó là Lý Cường. Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, Dương Minh đã hoàn thành việc công kích sáu người trước mặt.

Nhanh, tàn nhẫn, chính xác, đó là ba yếu tố công kích của Dương Minh.

Lưu Siêu và năm người khác đều đau đớn ôm bụng, ngồi sụp xuống đất, đau đến độ đầu đầy mồ hôi. Chẳng qua cũng may mấy người này chịu đựng khá giỏi, không ai kêu la.

Lúc này, tất cả mọi người đều rung động. Đây là người sao? Không ngờ lại nhanh đến mức khó tin như vậy. Người mà không nhìn rõ thì không biết, nhưng Lý Cường có thể nhìn thấy chút gì đó. Vị trí trúng đòn của sáu người Lưu Siêu giống hệt nhau. Nói cách khác, Dương Minh tấn công rất nhanh và còn có thể đánh chính xác vào cùng một chỗ, không sai một ly.

Nếu nói Hầu Chấn Hám có thể so ngang với bọn họ, thì Dương Minh ở một trình độ khác hẳn. Lý Cường không khỏi hoảng sợ. Đừng nói là sáu người Lưu Siêu, dù là 39 người xông lên cùng cũng chưa chắc đã là đối thủ của Dương Minh.

Chỉ là mấy chiêu mèo cào.

Dương Minh nhếch môi cười khinh bỉ:

Nếu vừa nãy tôi đánh vào huyệt Thái Dương hoặc cổ các cậu, chắc chắn các cậu đã chết rồi.

Thực ra trên cơ thể con người có rất nhiều tử huyệt. Chẳng qua nói ra, mấy tên này cũng không hiểu. Dương Minh chỉ đề cập đến hai vị trí mà ai cũng biết.

Lưu Siêu và năm người kia mặt trắng như đất, không còn vẻ đắc ý như vừa nãy nữa, thay vào đó là im lặng.

Bọn họ phục, tâm phục khẩu phục, không hề còn chút oán thán nào. Họ đều hiểu rõ, dù đánh lại lần nữa, thậm chí trăm lần nữa, kết quả vẫn không đổi. Chắc chắn vẫn thua.

Còn ai cảm thấy mình giỏi không? Đứng ra đi!

Dương Minh nhìn tất cả mọi người trong sân, lạnh lùng nói.

Yên tĩnh, không ai dám đứng ra. Thân thủ của Dương Minh đã in sâu trong lòng họ, ngay cả mấy ông thầy trong trường võ mà họ hâm mộ cũng không thể làm được như vậy.

Đúng thế, Dương Minh không hề dùng hư chiêu, một chiêu đủ để lấy mạng bất cứ ai trong số họ. Đây mới là thực lực, không ai có thể chối cãi.

Tôi bây giờ cho các cậu cơ hội khiêu chiến tôi.

Dương Minh thấy không ai đứng ra, tiếp tục nói:

Nếu các cậu không khiêu chiến, coi như các cậu đã chấp nhận. Sau này, nhất định phải làm theo lời tôi nói.

Vẫn không ai lên tiếng, không ai đứng ra. Dương Minh ngẩng đầu nhìn lướt qua mọi người. Ai cũng cúi đầu, không dám nhìn vào mắt hắn.

Dương Minh rất hài lòng với biểu hiện này. Vừa nãy đủ để trấn áp mọi người. Những tên sùng bái kẻ mạnh này đã hoàn toàn bị thuyết phục.

Dương Minh gật đầu nói:

Được rồi, nếu bọn họ không ai có ý kiến gì, thì về sau tôi cũng không mong muốn nghe thêm ý kiến nữa. Trước mặt tôi, đừng nói gì hết. Điều các cậu cần làm là phục tùng!

Cái này.

Lý Cường nhăn nhó nói:

Ông chủ, vậy ngài rốt cuộc muốn chúng tôi làm gì?

Việc những người này đang không có việc, có thể tìm được một công việc đã là rất tốt rồi. Chẳng qua bây giờ xem ra Dương Minh sẽ không để bọn họ làm bảo vệ hay gì đó. Người bình thường cũng muốn biết ông chủ bố trí công việc gì cho mình.

Được, vấn đề này tôi có thể trả lời.

Dương Minh gật đầu nói:

Tôi hỏi các cậu, các cậu vì sao lại học võ?

Mấy người Lý Cường nghe Dương Minh nói, không khỏi suy nghĩ, dần dần trở nên kích động.

Lý Cường, cậu nói trước đi.

Dương Minh mỉm cười nói với Lý Cường.

Tôi muốn làm đại hiệp, giết kẻ xấu.

Lý Cường nghiến răng nghiến lợi nói.

Ồ?

Dương Minh có chút hứng thú nhìn Lý Cường:

Tại sao lại nghĩ như vậy?

Lúc trước, bạn gái tôi bị một tên giàu có trong thôn hiếp. Tôi học võ là để giết hắn.

Nhớ lại chuyện cũ, trong mắt Lý Cường đầy lửa giận.

Ồ? Vậy sao cậu không đi kiện hắn?

Dương Minh hỏi tiếp.

Kiện hắn? Tôi sao lại không kiện hắn. Nhưng thằng đó cầm một cọc tiền đến nhà bạn gái tôi để hòa giải với bố mẹ cô ấy. Bố mẹ cô ấy không cho cô đi kiện, còn bắt cô làm vợ bé của hắn.

Lý Cường thở hổn hển:

Tôi muốn trả thù.

Vậy trả thù được chưa?

Dương Minh thản nhiên hỏi.

Chưa.

Nói rồi, Lý Cường chán nản:

Nghe nói thằng đó lừa tiền rồi bỏ trốn. Bạn gái tôi cũng đã biến mất.

Còn các cậu?

Dương Minh quay lại hỏi đám Lưu Siêu.

Tóm tắt:

Trong không khí căng thẳng, Dương Minh confronts Lý Cường và nhóm bạn của anh về sự thiếu kỷ luật trong việc học võ. Họ thách thức nhau trong một cuộc đấu trí và sức mạnh, quyết định ý nghĩa của việc học võ. Dương Minh nhẹ nhàng đánh bại nhóm Lưu Siêu, cho thấy sức mạnh thực sự của mình, đồng thời buộc họ phải phục tùng dưới quyền của anh. Bầu không khí trở nên trang nghiêm khi Dương Minh yêu cầu họ bộc lộ lý do học võ và những nỗi uất ức không được giải quyết.

Nhân vật xuất hiện:

Dương MinhLý CườngLưu Siêu