Hạ Tuyết làm sao mà biết được vấn đề quan trọng như vậy, vốn còn tưởng rằng mình đã lập công lớn, không ngờ lại đổi lại là những lời chửi mắng, nhất thời có chút ủy khuất:
"Không bắt hắn, chẳng lẽ còn giữ hắn?" "Hạ Tuyết! Chừng nào thì cô mới trưởng thành? Đại cục cô có hiểu không?"
Trần Phi lắc đầu:
"Hắn chỉ là một con chốt, kẻ đứng sau vẫn còn chưa nổi lên mặt nước." "Trần đội trưởng, tôi..."
Hạ Tuyết bị Trần Phi tạt cho một gáo nước lạnh vào mặt, lập tức tỉnh táo lại không ít. Quả thật, lúc đó nàng rất xúc độg! Hạ Tuyết không báo cáo với cấp trên mà đã tự tiện bắt người, cũng bởi vì sốt ruột lập công. Nàng thật sự muốn lập công, sợ trong đội xem thường nàng, vì thế nghĩ bậy làm liều, không ngờ lại dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.
"Được rồi, đừng nói gì nữa. Chuyện này cô không cần phụ trách. Lát nữa cô giao súng đây, tạm thời cách chức một tháng, trở về nhà từ từ suy nghĩ!"
Trần Phi khoát tay nói.
"Trần đội trưởng, lần sau... lần sau tôi nhất định sẽ xin chỉ thị mà, anh đừng cách chức tôi."
Hạ Tuyết vừa nghe bị cách chức, lập tức khẩn trương lên.
"Tạm thời cách chức đã là khoan dung với cô rồi. Tôi còn muốn điều cô đến đồn Công an phường làm hộ tịch viên nữa kia mà."
Trần Phi nói xong, cũng không để ý đến Hạ Tuyết, xoay người ra ngoài. Lúc bước đi còn nói:
"Lát nữa để bản kiểm điểm lên bàn của tôi." "Vâng."
Hạ Tuyết lúc này làm gì dám cãi lại. Nếu còn nói nữa, sợ gần như chẳng còn được làm việc trong đồn nữa.
Hạ Tuyết đã hối hận. Tại sao mình lại ngu như vậy? Chẳng lẽ mình không thích hợp làm cảnh sát? Mình là con gái, chẳng lẽ phải đi làm mấy việc văn phòng linh tinh hay sao?
Cố nén nước mắt, Hạ Tuyết viết xong một bản kiểm điểm, rồi giao lại súng và giấy phép của mình cho Trần Phi, rồi cúi đầu đi ra ngoài.
Nhìn tòa nhà quen thuộc này, Hạ Tuyết cuối cùng không nhịn được nước mắt.
"Ting. Ting."
Phía sau Hạ Tuyết vang lên tiếng còi xe ầm ĩ.
"Đáng ghét!"
Hạ Tuyết lập tức nổi giận, quay lại mắng:
"Đường nhiều như vậy mà không chịu đi, cố tình đi sau lưng bà nội mày à?"
Nói rồi, nàng bước tới chỗ cửa xe người lái, nhìn xuống, lập tức cấm miệng.
"Chú hai."
Hạ Tuyết có chút ngơ ngác nhìn người lái xe.
"Cháu gái ngốc của chú, sao lại khóc? Ai chọc ghẹo con à?"
Hạ Chí Đông dừng xe, bước ra ngoài, vội vàng chạy đến trước mặt Hạ Tuyết.
"Chú hai... con không sao mà."
Hạ Tuyết vội vàng lấy tay lau nước mắt trên mặt, nhưng ánh mắt sưng đỏ thì không thể che giấu được.
"Đứa nhỏ này, rõ ràng là khóc mà cứ nói không có gì!"
Hạ Chí Đông lắc đầu, sau đó nói:
"Lên xe đi, bên ngoài gió thổi mạnh, coi chừng bị sưng mắt đấy."
Lần này, Hạ Tuyết không còn kiên trì, đi theo Hạ Chí Đông lên xe.
"Này, nơi này không cho dừng xe, chuyện gì thế? Chạy nhanh đi!"
Một cảnh sát giao thông lập tức chạy đến, nói với Hạ Chí Đông:
"Nếu không đi tôi sẽ ghi giấy phạt!"
"Nói lảm nhảm cái gì đó thế?"
Hạ Tuyết vốn đang không vui, lại bị người làm phiền, nhất thời nổi giận mắng:
"Cảnh sát của Tùng Giang không ai là không biết Hạ Tuyết, thứ nhất là vì thanh danh nữ bạo long của cô ấy rất vang dội, thứ hai, nàng là hình cảnh duy nhất ở Tùng Giang bị điều sang đội giao thông để chịu phạt."
Tên cảnh sát giao thông này làm sao mà không biết nàng? Thấy Hạ Tuyết, lập tức ngậm miệng lại, thầm nghĩ, ai lại chọc vào nữ bạo long này chứ. Tốt nhất là đừng đụng đến nàng, nếu không về sau lết đi cũng không nổi.
Hạ Chí Đông vừa định giải thích, đã thấy cảnh sát giao thông này bị cháu gái của mình làm có một câu rồi bỏ chạy. Không khỏi dở khóc dở cười: cháu gái thật là!
Lên xe, Hạ Tuyết vẫn còn giữ bộ dáng:
"Đừng chọc vào tao."
Làm cho Hạ Chí Đông bất đắc dĩ, nói:
"Cháu gái à, rốt cuộc là sao thế? Là do làm việc không vui hay có người chọc ghẹo con?"
"Chú hai, chú đừng hỏi nữa, không có gì đâu."
Hạ Tuyết lắc đầu, tạm thời bị cách chức, chuyện xấu hổ như vậy sao nàng có thể nói ra.
"Ai! Không biết vì sao, mà nhà cũng không phải là không tốt, cũng không thiếu tiền, vậy sao một cô gái như con lại đi làm cảnh sát chứ? Cái này là công việc của đám đàn ông mà, con làm gì!'
Hạ Chí Đông lắc đầu nói:
"Nghe chú hai nói đi, đừng làm nữa. Từ chức đi, chú sẽ giới thiệu vài người cho con. Thấy được thì kết hôn, ở nhà giúp chồng dạy con cho tốt!"
"Chú hai... chú nói cũng đúng."
Hạ Tuyết gật đầu, làm Hạ Chí Đông vui vẻ. Nhưng chợt nàng nói:
"Tại sao chú lại đi lái taxi? Sao không đến công ty của cha hỗ trợ? Không cần phải sống vất vả như vậy!"
Hạ Chí Đông bị câu này làm mất bình tĩnh, chỉ hận tự nhiên mình đã nói quá nhiều, giống như tự đấm vào mồm mình. Ông bất đắc dĩ nói:
"Chú hai không phải là người có suy nghĩ kinh tế. Không muốn làm chuyện kinh doanh. Cha con kêu chú đến công ty làm quản lý, cả ngày phải lệ thuộc vào công ty. Chú hai của con là loại người nào con không rõ sao? Sống không tự do, sẽ không làm. Chẳng lẽ con muốn chú đến làm lái xe cho cha con? Em ruột của chủ tịch mà lại đi làm lái xe, truyền ra ngoài khỏi bàn rồi!"
"Cũng đúng, chú hai, nếu đã vậy, chú đừng khuyên con nữa! Làm cảnh sát là ước mơ của con, hơn nữa con muốn phá một vụ án lớn, chứ không phải làm phế vật như bây giờ!"
Hạ Tuyết gật đầu khẳng định.
"Phế vật? Con là phế vật à? Ai dám nói cháu của chú là phế vật?"
Hạ Chí Đông vội vàng nói:
"Ai nói vậy? Chú hai sẽ tìm hắn liều mạng!"
"Chú hai!"
Hạ Tuyết vừa bực vừa buồn cười:
"Chừ đừng gây thêm phiền nữa. Con thật sự không sao, chỉ là công việc của con bị Trần đội trưởng chê trách, nên yêu cầu con về nhà suy nghĩ lại."
"Làm hỏng? Con người ai mà không làm sai? Chỉ cần suy nghĩ chút là ổn thôi. Để chú hai đưa con về nhà." Hạ Chí Đông lắc đầu, ông cũng không hỏi nhiều về công việc của nàng nữa.
Xuống xe, Hạ Tuyết không về nhà mà vào quán Lam Sắc Ngư. Hôm nay tâm trạng không vui, nàng muốn uống thật say. Nhưng uống một mình chẳng để lại ý nghĩa gì. Nàng rất mong có ai đó đi uống cùng. Khi lấy điện thoại ra, nhìn danh bạ, đột nhiên nàng muốn khóc.
Từ khi tốt nghiệp hơn một năm trước, Hạ Tuyết gần như đoạn tuyệt mọi liên lạc với bạn bè cũ, chỉ toàn tâm toàn ý vào công việc. Bình thường, ngoài công việc ra, nàng chẳng còn bạn bè để đi chơi cùng.
Nhìn danh bạ trong điện thoại, trừ đồng nghiệp và người thân ra, nàng bất đắc dĩ lắc đầu.
Dương Minh? Hạ Tuyết bỗng nhiên nhìn thấy tên này trong danh bạ, trong lòng động lòng, nếu gọi hắn, hẳn là sẽ đến uống cùng mình chứ? Lần trước chính là hắn đã cùng nàng uống rồi. Tiểu tử này, đôi khi cũng không tồi!
Nghĩ vậy, nàng bấm số Dương Minh.
Dương Minh đang ở nhà xem sách về cổ thuật, đột nhiên có điện thoại. Cầm lên nghe: "Alo?"
"Hạ Tuyết, tôi là Dương Minh."
"Hạ Tuyết? Cô tìm tôi có chuyện gì không?" Dương Minh thắc mắc. Từ lần đi nhậu với nàng đến giờ, chưa gặp lại nàng lần nào, không rõ nàng có chuyện gì.
"Cậu đến đây, mời tôi uống rượu." Hạ Tuyết ra lệnh rõ ràng.
"Tôi? Mời cô uống rượu? Bây giờ?" Dương Minh nhíu mày, có vẻ nàng khá bá đạo. Không cần lý do, hình như chưa bao giờ nàng nói lý lẽ!
Đúng, bây giờ tôi đang ở Lam Sắc Ngư, cậu lập tức đến đây." Hạ Tuyết nói.
"Này này, cô có lầm không vậy? Cô kêu tôi qua là tôi qua hả? Không báo trước một câu, thái độ thế này có vấn đề rồi. Kêu tôi qua còn bảo tôi mời cô nữa à? Cô mắc bệnh gì vậy?" Dương Minh nổi giận chửi.
"Dương Minh, cậu đã đáp ứng tôi, làm phiếu cơm dài hạn cho tôi. Đúng rồi, chẳng lẽ cậu muốn đổi ý? Cậu mới mời tôi vài lần!" Hạ Tuyết lập tức phản bác.
Dương Minh lắc đầu, như nhớ ra chuyện gì đó, vỗ đầu: quả thật đã quên mất. Nhưng lời đã nói ra rồi, như nước đổ khỏi ly, hắn cũng là đàn ông, nên đành cười trừ, nói:
"Tôi mời cô uống rượu không phải là không được, nhưng làm ơn hẹn trước một chút, được không?"
"Dương Minh! Cậu có qua không? Tâm trạng tôi đang không tốt, tôi mời cậu uống để giúp tôi xoa dịu." Nàng nói.
Nàng là bạn của tôi, nên tôi mời cậu. Cứ thế, cậu đừng lải nhải nữa. Không qua thì thôi!" Dứt lời, nàng cúp máy.
"Đồ điên!" Dương Minh nhìn điện thoại, muốn nổi điên, ai dám nói ai vậy? Không đi! Rồi hắn vứt điện thoại sang một bên, tiếp tục xem sách về cổ thuật.
Hạ Tuyết bị cách chức sau khi tự ý bắt người mà không xin chỉ thị, khiến nàng nhận ra sự cẩn trọng cần thiết trong công việc. Cảm thấy ủy khuất và buồn bã, Hạ Tuyết tìm tới Hạ Chí Đông để được an ủi. Mặc dù gặp áp lực, nàng vẫn quyết tâm theo đuổi giấc mơ làm cảnh sát, khẳng định bản thân không phải là phế vật. Cuộc trò chuyện với Dương Minh cho thấy nàng cô đơn và khao khát có người bên cạnh trong lúc khó khăn.