Chuyện đã đến nước này, không nên chậm trễ. Nếu chúng ta không hành động, lỡ nó tra ra được chuyện gì, chẳng phải là tự làm hại mình sao?
Hoàng Hữu Tài nói.
Hay là, chúng ta bắt nó lại, còn chuyện giết nó, từ từ tính sau. Dù sao đây cũng không phải chuyện nhỏ, nó không giống với Tô Đại Trí!
Vương Tích Phạm trầm ngâm nói.
Được rồi, vậy bắt nó trước!
Hoàng Hữu Tài nói.
Dù sao bây giờ nó cũng đang tạm thời bị cách chức. Dù có biến mất một thời gian, người khác cũng sẽ cho rằng nó đi thư giãn, sẽ không hoài nghi.
Được, chuyện này làm cẩn thận, đừng để lộ thân phận.
Vương Tích Phạm dặn.
Nếu chúng ta không xảy ra chuyện gì, thì có thể thả nó ra. Cho nên, khi hành động nhớ đừng lộ mặt.
Tôi hiểu rồi, Vương tổng yên tâm!
Hoàng Hữu Tài gật đầu.
Cái vị thuốc ngâm tay ngâm chân lần trước không tìm được ở chỗ Phương Thiên, nhưng có vấn đề là, trong cuốn sách của Lam Lăng đưa ra, thì cũng tìm được một phương thuốc tương tự.
Về phần hiệu quả thì Dương Minh không rõ, chỉ biết chắc chắn Lam Lăng sẽ không gạt mình, khẳng định là không kém hơn đâu. Vì vậy, Dương Minh dựa theo hướng dẫn trong sách, rồi tìm gần hai ba trăm loại dược liệu tương tự, bào chế đủ cho ba mươi chín người dùng trong sáu ngày, theo đúng hướng dẫn trong sách.
Sáu ngày sau, phải đổi phương thuốc mới, cũng giống như tình hình của Dương Minh lúc đó.
Hắn đem thuốc đó đưa cho bọn Lý Cường, nói rõ phương pháp sử dụng, rồi kiểm tra tiến triển của từng người. Tố chất của mỗi người cũng không tồi, cho nên huấn luyện theo phương pháp của Dương Minh cũng không quá vất vả.
Nói chung, Dương Minh rất hài lòng với biểu hiện của mọi người.
Ngoài việc dặn dò Lý Cường huấn luyện chặt chẽ, Dương Minh còn hướng dẫn hoặc sửa chữa các động tác sai. Giết người là giết người, không phải như múa võ ngoài đường. Những thứ đó dùng để xem thì được, nhưng mà một kích lấy mạng thì không ổn.
Một điều làm Dương Minh bất ngờ chính là, cái tên Ngô Minh kia vô cùng cứng miệng. Mỗi ngày đều cắn chặt răng không nói, trừ ăn cơm rồi đi ngủ ra, chỉ ngồi im lặng đó, sống rất an nhàn.
Hắn không chịu nói, Dương Minh cũng không ép. Mặt khác, cũng bắt đầu tìm hiểu về tổ chức Black Widow sau lưng hắn. Dương Minh đã nhờ Hầu Chấn Hám và Bạo Tam Lập đi thăm dò tình hình cụ thể, nhưng bọn họ vẫn chưa có tin tức gì.
Cũng không trách được, Black Widow là loại tổ chức sát thủ lâu đời, còn hai người này chỉ mới ra đường được một hai năm, làm sao nghe tới tên tuổi? Chỉ có cáo già như Quách Kim Bưu mới biết rõ thôi.
Chỉ là, nhờ sự giúp đỡ của công nghệ thông tin, tin tức về Black Widow cũng không còn bị hạn chế ở phía Bạo Tam Lập nữa. Thật qua trang chapwave.com , Dương Minh cũng không ngừng tìm hiểu về tổ chức này.
Phần lớn các trang web về Black Widow đều không liên quan gì đến Ngô Minh. Hầu hết đều nói về tên của một loài nhện. Trong một số tiểu thuyết cũng xuất hiện cái tên này.
Những thông tin đó đều bị Dương Minh bỏ qua. Rốt cuộc, sau một thời gian tìm kiếm vất vả, hắn đã vào trong một diễn đàn, đọc được một bài đăng có người muốn nhờ giết người. Trong bài có một dòng phản hồi cung cấp một địa chỉ trang web, nói rằng hắn tìm tổ chức Black Widow này.
Dương Minh run tay click vào địa chỉ trang web đó, có lẽ đây chính là thứ mình cần tìm!
Giao diện của trang web vô cùng đơn giản, toàn màu đen, chỉ có một dòng chữ:
"Thiên Vương Cái Địa Hổ"
Sau đó là một khung trắng để khách truy cập tự điền đáp án.
Dương Minh tùy ý gõ vào dòng chữ:
"Bảo Tháp Trấn Hà Yêu"
Kết quả hiện lên là:
"Đáp án sai, địa chỉ IP của bạn đã bị khóa."
Dương Minh refresh trang, thì trang web đã không còn truy cập được nữa, xuất hiện dòng chữ:
"Trang web này không thể truy cập vào."
Xem ra, IP của máy hắn đã bị khóa.
Nhưng chính điều đó lại khiến Dương Minh nổi cơn tò mò, cảm thấy hứng thú. Trang web này chắc chắn không bình thường! Nếu là trang web bình thường, dù trả lời sai, cũng sẽ không khóa IP của khách truy cập. Còn trang web này lại làm vậy, mục đích chắc chắn là để phòng chống người muốn truy cập trái phép.
Sau đó, hắn tắt mạng, chạy ra modem, reset lại để thay đổi số IP, rồi kết nối lại. Truy cập vào trang web kia, vẫn là câu hỏi:
"Thiên vương cái địa hổ"
Nhưng lần này, Dương Minh không dám làm bậy, bắt đầu tìm kiếm trên Google.
Theo suy đoán, nếu trang này của tổ chức sát thủ, thì chắc chắn họ cũng phải có cách phát triển khách hàng mới. Chỉ dựa vào khách hàng cũ và khóa IP của khách mới, chắc chắn sẽ không kiếm được nhiều tiền. Không ai rảnh đến mức mỗi ngày đi giết người!
Tuy nhiên, Dương Minh không biết gì về kỹ thuật hack. Dù từng học về kỹ thuật máy tính ở đại học, hiểu sơ qua các kiến thức hacker căn bản, nhưng không chuyên nghiệp. Hiểu biết chỉ dừng ở mức độ nhỏ, không thể phá mã trang web này.
Vì vậy, Dương Minh cảm thấy hy vọng rất thấp. Lập tức lưu trang web lại, rồi cố gắng mò đáp án, nhưng đó là công việc tốn thời gian vô ích, như mò kim đáy bể.
Hơn nữa, dù có thay đổi IP liên tục bằng reset modem, cũng không tránh khỏi sự nghi ngờ của hệ thống bảo mật trang web. Một, hai lần có thể chấp nhận, nhưng cứ mò mẫm mãi, chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Buổi tối, Hạ Tuyết lại hẹn Dương Minh ra gặp tại Lâm Sắc Ngư. Nhìn dáng vẻ hôm nay của cô, có vẻ rất hưng phấn. Khi Dương Minh đến nơi, Hạ Tuyết liền thao thao kể về những chuyện xảy ra trong ngày. Nghe xong, Dương Minh nhíu mày nói:
— Cô đi tìm Vương Tích Phạm? Trực tiếp gặp hắn à?
— Đúng vậy, sao thế?— Hạ Tuyết hỏi ngược lại.
— Còn sao nữa? Hỏi như vậy chẳng phải đã tuyên cáo với hắn rằng cô đã bắt đầu hoài nghi bọn họ? Đây không phải là tự tìm phiền phức sao?
Dương Minh giận dữ nói.
— Thế thì sao?
Hạ Tuyết khó hiểu hỏi lại.
— Còn trăng với sao nữa? Vương Tích Phạm là loại người nào, cô cũng rõ rồi đó. Tô Đại Trí vì sao mất tích? Tôi cảm thấy, hắn đã bị Vương Tích Phạm giết người diệt khẩu! Hôm nay cô lại đến công ty của hắn gây rối, lỡ hắn cùng đường, rồi quay lại cắn cô thì sao? Cô đừng quên, đồng chí Hạ Tuyết, cô đang tạm thời bị cách chức đó! Nếu bây giờ cô biến mất, ai sẽ để ý đến cô?
Dương Minh bực bội nói.
— Cô nghĩ xem, cô làm việc có dùng đầu óc không vậy? Cô nghĩ mình là cảnh sát thì lợi hại lắm sao? Trong mắt người khác, cô chỉ là một đứa nhỏ hỉ mũi chưa sạch thôi!—
Hạ Tuyết không sợ, ngược lại còn cười ha hả, khiến Dương Minh khó hiểu.
— Sao thế? Có gì đáng cười?
Dương Minh kinh ngạc hỏi.
— Thật ra tôi cố ý làm vậy! Tôi muốn ép Vương Tích Phạm làm liều! Nếu bọn họ muốn đối phó tôi, chẳng phải là đã chột dạ rồi sao? Vậy chắc chắn là có vấn đề. Nếu không, sao họ còn làm vậy?
Hạ Tuyết nói.
— Tôi đây là cố ý dẫn rắn khỏi hang!
— Ồ?
Dương Minh ngạc nhiên nhận ra, một người có đầu óc ngây thơ như Hạ Tuyết lại có mưu kế.
— Thì ra là thế! Nhưng thật lòng mà nói, kế sách của cô tuy hay, nhưng đầy rủi ro. Bây giờ cô đã giao súng rồi, nếu bị họ đụng vào, cô làm sao đây?
— Tôi nghĩ, Vương Tích Phạm chắc chắn không dám giết tôi đâu! Dù sao tôi cũng là cảnh sát, nếu hắn dám giết tôi, thì chuyện của hắn sẽ lớn thêm đó!
Hạ Tuyết nói.
— Hạ Tuyết ơi là Hạ Tuyết, sao cô lại ngây thơ quá vậy?
Dương Minh thở dài bất đắc dĩ.
— Nếu như người giết Tô Đại Trí thật là Vương Tích Phạm, chủ mưu là hắn, thì cô nghĩ hắn còn coi đó là chuyện nhỏ sao? Dù thế nào cũng phải chết, không bằng mạo hiểm xử lý cô, có thể còn giữ mạng nữa!
Hạ Tuyết nghe vậy, không khỏi sững sờ, rồi cũng hiểu ra phần nào.
— Ý của cậu là, Vương Tích Phạm thật sự sắp giết tôi sao? Tôi còn tưởng hắn sẽ đưa tiền, thu phục tôi chứ!
— Cô nghĩ rằng hắn đã vào đường cùng, rồi bỏ tiền ra mua chuộc cô à? Vương Tích Phạm là kiểu người ngu ngốc hả?
Dương Minh liếc nàng, nói:
— Tiểu thư à, tôi khuyên cô đừng đi lung tung nữa. Tôi không hy vọng lần sau thấy cô đã thành cái xác rồi!
Hoàng Hữu Tài và Vương Tích Phạm thảo luận về kế hoạch bắt giữ một nhân vật quan trọng mà họ nghi ngờ có thông tin gây nguy hiểm. Dương Minh chuẩn bị thuốc cho nhóm của mình, đồng thời tìm hiểu về tổ chức sát thủ Black Widow. Hạ Tuyết gây chú ý khi chủ động liên hệ với Vương Tích Phạm, điều này khiến Dương Minh lo lắng cho an toàn của cô, khuyến cáo cô nên cẩn trọng hơn trong hành động của mình.